Nữ Hầu Câm, Em Đứng Lại Đó!

Chương 2: Xuyên sách vào thịt văn rồi

Bạch Tử Thanh mơ mơ hồ hồ cái nhớ cái quên, trông cái mặt ngốc đến mức làm người ta bực mình.

Cô Tô kia dặn dò chán chê, thấy cô quá ngơ nên bắt đầu mệt mỏi. Rõ ràng người ở nhà cũ nói rằng cô nhóc này lầm lì không nói được nhưng làm việc rất thành thạo tháo vát, nhưng bà cảm thấy cô gái này quá sức ngốc và ngơ.

Cuối cùng, bà quyết định cho cô thực hành luôn.

"Lát đến bữa trưa cô đi thử đồ ăn cho ông chủ. Nhớ, dùng thìa đũa của mình, gắp mỗi món duy nhất một miếng vào đĩa, món nào sau khi thử xong an toàn thì mang tới cho ông chủ."

Bạch Tử Thanh còn tưởng là cô đang ở triều đình phong kiến nào, mà phong kiến người ta cũng không có kiểu thử độc như vậy đâu. Tên được gọi là ông chủ kia chắc chắn là biếи ŧɦái có sở thích kỳ lạ.

Còn đang nhủ thầm trong bụng, cô Tô kia đã nhìn cô chằm chằm lên tiếng:

"Số người thử độc cho ông chủ mà đã bị độc chết không dưới một bàn tay đâu. Nhưng biết bao người muốn ở cạnh ông chủ mà không được đấy."

"Cô yên tâm, nếu lỡ chết, dù không có người nhà nhận hậu mãi thì cô cũng sẽ được an táng tử tế."

Cô không muốn có được không, cô vẫn yêu mạng sống của mình lắm. Nhưng tự nhiên lạc vào đây, cô cũng chẳng thể chạy đi đâu được nữa.

Phòng ăn.

Bạch Tử Thanh trầm trồ len lén nhìn ngó, ngay cả cái phòng ăn cũng xa hoa như vậy. Chiếc bàn dài tít tắp chẳng biết làm bằng đá gì màu trắng có vân đen, còn được trang trí viền dát vàng cực kỳ xa xỉ.

Món ăn trên bàn cao về cả chất lượng và số lượng, cả đời cô cũng chưa từng nhìn thấy bữa ăn nào xa xỉ và cao cấp như thế này.

Còn tên ông chủ kỳ lạ kia thì đang ngồi ở đầu bàn bên kia, mặt ngẩng cao ngạo, tư thế thong dong thoải mái.

Cô Tô dẫn cô tới vị trí, chỉ cách ông chủ tầm hai mét, bảo cô cầm thìa đũa thực hành thử món ăn.

Có khi được ăn ngon thế này thì bị độc chết cũng mãn nguyện ấy nhỉ?

Bạch Tử Thanh từ tốn gắp từng đũa, sắp xếp gọn gàng lên đĩa lớn theo thứ tự. Sau đó, cô bắt đầu nếm thử từng món.

A, món sa lát này trộn với sốt gì chua ngọt ngon như vậy?

Rau này rốt cuộc làm sao mà có thể thanh ngọt đến thế?

Món gà này là dùng sốt gì ngon quá?

Còn món này, món này nữa...

Vị ông chủ kia ngồi nhìn cô hầu trước mặt như con hamster ánh mắt lấp lánh nhét đồ ăn vào miệng.

Phải nói rằng những người làm việc cho hắn sợ nhất là nhiệm vụ thử đồ ăn này, song song với cái ngon và sự hãnh diện hão huyền vì được ăn chung món với ông chủ chính là cái chết bất đắc kỳ tử cận kề.

Nhưng mà cô nàng này có vẻ chẳng sợ gì hết, còn rất tận hưởng đồ ăn của hắn.

Hắn chống cằm nhìn đôi má phồng phồng như con chuột nhỏ của cô, vẻ mặt cứng ngắc cùng ánh mắt âm lãnh che giấu tâm tư đang dao động.

Trông cô ăn ngon như vậy, hình như hắn cũng thấy đói rồi.

Cô ăn xong liền đưa đôi mắt hau háu trông tới mấy đĩa kia, nhưng lại bị cô Tô bắt được ý đồ, lườm cho một cái. Đã nói chỉ được gắp duy nhất một miếng, hơn nữa còn phải tinh tế không làm vỡ cấu trúc bày biện của món ăn.

Cô tiếc nuối đặt đũa xuống, hai tay mang từng đĩa từng đĩa thức ăn cung kính đặt trước mặt hắn.

Hắn ăn xong vẫn còn dư lại rất nhiều đồ thừa, thật là lãng phí.

Ông chủ tao nhã lau miệng, cầm ly rượu đỏ sóng sánh đáy ly, mắt nhìn vào chất lỏng cô đặc mà hỏi:

"Tên?"

Cô Tô liền đỡ lời:

"Là A Hoa ạ."

Cái tên này cũng quá sức quê mùa rồi, hắn mới không thèm gọi đâu.

"Gọi là Tử Thanh đi, Tử-Thanh, âm thanh... chết."

Hắn tự nói tự cười, khoé miệng nhếch lên, còn cô thì đột nhiên sặc nước bọt, ho khù khụ.

Cái câu thoại này không phải chính ở trong cuốn tiểu thuyết thịt văn mà cô đang đọc dở hay sao?

Lúc đọc đến đoạn này cô còn cau mày vì cái tên này trùng với tên cô, đã vậy còn bị tên nam chính háo sắc đó đặt cho, mang một ý nghĩa chán đời và kì thị như vậy.

Một ý tưởng hiện lên trong đầu cô. Chắc không phải chứ?

Bạch Tử Thanh lén lút ngẩng lên nhìn chiếc nhẫn trên ngón trỏ bên tay trái của hắn, đúng là nhẫn đầu hổ mắt xanh ngọc, y như miêu tả trong tiểu thuyết.

Chân muốn khuỵu xuống.

Cô thực sự xuyên sách rồi, mà ngoại hình của cô cùng với cô nữ hầu này giống y hệt nhau khiến trước đó cô không phát giác ra.

Mà bây giờ cô xuyên vào đây, được hắn chọn làm nữ hầu cho hắn, sau này ngày ngày phải kề cận người đàn ông nguy hiểm này, nghe hắn sai bảo, sơ sẩy một cái là sẽ thành thức ăn cho hổ ngay.

Hơn nữa, cái tên trăng hoa này....

Không!!!

Cô thà đi lau dọn cả toà này cũng không muốn hằng ngày đi thu dọn bãi chiến trường của tên đại ác này với những người phụ nữ của hắn đâu. Sau này khi gặp nữ chính tiểu thuyết thì chính là bãi chiến trường của hai người họ.

Nếu có là xuyên thì sao không xuyên vào cuốn nào ngọt ngào nhẹ nhàng một chút, mà lại xuyên vào thể loại nặng đô thế này. Hay vì đây là cuốn cuối cùng cô đọc trước khi chết nên mới xuyên vào đây?

Hơn nữa, cô mới đang đọc dở, không biết chuyện sau này thế nào để mà chuẩn bị ứng phó, đến kỹ năng bàn tay vàng cô cũng không có được, thật là khổ.

Hắn nhăn mày nhìn cô hầu xấc xược dám mất tập trung trước mặt hắn, lại còn là lần thứ hai không biết cúi đầu cảm tạ ơn huệ hắn ban cho.

Nhìn sắc mặt hắn, cô Tô vội vàng dí đầu cô xuống:

"Cảm ơn ông chủ đã đặt tên. Có lẽ cô ấy vui quá nên quên cả lễ nghĩa, ông chủ đừng trách."

Bạch Tử Thanh cúi đầu oan ức. Đây rõ ràng là tên cô chứ không phải hắn ban cho đâu, hơn nữa cũng không có phải mang cái ý nghĩa mà hắn ta nói.