Không có gặp được cái ông lão quái dị kia, Dương Phong trực tiếp chạy thẳng đến đường nhỏ.
Trong lòng Tống Dao đầy bồn chồn lo lắng, mắt mở to nhìn về phía trước, giọng điệu nghiêm túc nhắc nhở Dương Phong: “Chồng à, anh lái xe cần phải tập trung một chút đó, cẩn thận phía trước có xe đột ngột dừng ở giữa đường đó.”
Dương Phong cười nói: “Làm gì có ai mà lại dừng xe giữa đường loạn lên như thế chứ? Em có muốn nhủ tiếp một chút nữa không?”
Tống Dao lắc đầu, cô biết ở đoạn đường phía trước sẽ có mấy người đàn ông cao lớn khỏe mạnh đang chờ mình, thế nên cô không thể an tâm mà ngủ được.
Vài phút sau, quả nhiên chiếc xe của cô xảy ra va chạm cùng với một chiếc xe khác, hai xe hung hăng đυ.ng mạnh vào nhau. Sự việc đến quá đột ngột làm Tống Dao không kịp phòng ngừa, cánh tay quơ quàng không cẩn thận đυ.ng trúng vào khung cửa xe bên cạnh, một cảm giác đau đớn liền ập tới.
“Tống Dao em không sao chứ?” Dương Phong vội vàng nhoài người qua hỏi cô.
Tống Dao giương mắt nhìn lại, người đàn ông này cũng đã bị thương, trên trán đã rách da chảy máu.
Cô lắc đầu: “Không sao, em vẫn ổn.”
Thật đúng là không cách nào tránh khỏi, bọn cô quả nhiên là dựa theo nội dung cốt truyện khúc cong trí mạng mà tiến hành, tuy rằng có lược bỏ bớt vài chi tiết, nhưng nhìn chung mọi thứ vẫn đi theo quỹ đạo và nội dung chính vốn có của nó.
Hơ, hy vọng thật sự có những người đàn ông khỏe mạnh đó, không nên trách người! Thật là không nên trách người mà!
Cô mở bỏ đai an toàn ra, mở cửa bước xuống xe, trên chiếc xe bị va chạm kia hiện không thấy ai, nhưng bên cạnh đó lại có một người đang đứng.
Đó là một người đàn ông cao lớn săn chắc, dáng người khỏe khoắn, có lẽ cao khoảng một mét chín, áo trên màu trắng ôm sát cơ ngực, bên dưới mặc một chiếc quần túi hộp màu đen, thân hình lộ ra những khối cơ bắp với đường cong rõ ràng, nhìn qua đầy sức lực mạnh mẽ rất là kinh người.
“Tống Dao? Cố ý đυ.ng xe tôi sao?” Anh chàng đó nhướng mày lên, giọng điệu tra hỏi.
“Hai người có quen biết à?” Dương Phong nhìn trái nhìn phải, vẻ mặt nghi ngờ lại mang theo cảnh giác.
Cái đầu Tống Dao như phình to ra, anh chàng cao lớn à, tôi chỉ mới đến thôi, hoàn toàn không quen biết anh đâu có được không!
Trong đầu óc cô điên cuồng hoạt động, tiếp theo giọng điệu thật cẩn thận nói: “Anh… Chắc không phải là người yêu cũ của tôi đâu hả? Xin lỗi, tôi là người dễ quên, không nhớ lắm.”
Cô chỉ mở miệng đoán mò thôi, chẳng qua nhìn thái độ của anh chàng cao khỏe như thế, xác thật là có khả năng đây có lẽ là câu trả lời có khả năng nhất.
Không nghĩ tới anh chàng đó trả lời: “Không sai, tôi chính là người yêu cũ của em —— Chu Từ.”
Haiz, đúng thật là bị mãnh nam bắt được.
Cũng thật cảm ơn anh ta vì đã thuận tiện nói tên ra cho cô biết luôn.
Trong lòng Tống Dao âm thầm nói một tiếng cảm ơn.
Ngay sau đó, cô di chuyển chạy tới dựa sát vào người Dương Phong, lên tiếng nói: “Đây là chồng tôi, Dương Phong. Chồng ơi, đây là người mà em thường nói với anh, người yêu cũ xấu xa đê tiện lúc trước đó, Chu Từ.”
Trước tiên cô cứ dán mác người yêu cũ xấu xa đê tiện cho anh ta đã, nếu không làm cho người chồng bên cạnh không cao hứng thì thật không xong.
Tống Dao chính là một phụ nữ luôn rất để ý đến cảm xúc của chồng mình —— Tuy rằng, trước khi cô truyền đến cảnh tượng nơi này thì vẫn luôn là một cô gái độc thân lâu năm.
“Hừm, tôi là người yêu cũ xấu xa đê tiện của em à.” Chu Từ tức giận, trừng mắt liếc cô một cái.