Quang cảnh mùa thu lãng mạn yên bình, bầu trời nhiều mây âm u, khắp nơi xung quanh đều bao trùm sắc vàng của lá, thỉnh thoảng lại có cơn gió phảng phất thổi qua.
Trên toà nhà cao nhất, một cô gái với dáng người thướt tha, trắng ngần, cầm trên tay ly rượu vang đỏ, không ngừng xoay vòng lắc nhẹ, ánh mắt ảm đạm cô đơn đang ngắm nhìn toàn bộ khung cảnh của thành phố.
Bỗng nhiên trước mắt xuất hiện hình ảnh hai đứa bé gái, vui vẻ hạnh phúc, đang nắm tay nhau cười đùa trong vườn hoa, bé gái có thân hình nhỏ nhắn đáng yêu như chim cánh cụt ngẩng đầu, “Chị ơi, Mỹ Mỹ lạnh!”
Bé gái ước chừng lớn hơn năm tuổi, nghe vậy liền ngồi xuống, vội vàng cởi chiếc áo khoác của bản thân, khoác lên người cho em gái, chiếc áo quá dài quá lớn so với cô bé, nhưng quả thực có thể giữ ấm.
“Được rồi, hết lạnh rồi!” Bé gái nở một nụ cười ấm áp, dịu dàng xoa đầu em gái, “Sau này, chị sẽ chăm sóc và bảo vệ Mỹ Mỹ cả đời, có được không?”
Bé gái gật đầu lia lịa, trong đôi mắt to tròn lấp lánh tràn đầy sự ngây thơ, đáng yêu, tiến lên như dáng đi của chim cánh cụt, ôm lấy cổ chị gái, hiểu chuyện nói, “Sau này Mỹ Mỹ trưởng thành nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt, không muốn ai ăn hϊếp chị!”
Hình ảnh hai bé gái ôm nhau ấm áp dưới thời tiết mùa thu, âm thanh văng văng trong tâm trí, dần dần trở nên mờ ảo, những giọt lệ thương nhớ sớm đã tụ thành một vũng nước trên vành mắt, sắp sửa trào ra.
Bao nhiêu năm nay, sự nhung nhớ, mong đợi cô đều cất giấu hết ở một nơi sâu thẳm, nuôi dưỡng ý chí sống tiếp, mỗi giờ mỗi phút mỗi giây đều mong chờ có kỳ tích xuất hiện, nhưng rồi vẫn là biệt vô âm tính…
“Tinh Mỹ! Cho dù chỉ còn chút hơi thở cuối cùng, chị nhất định vẫn sẽ tìm em!” Ánh mắt Lục Tinh Anh kiên quyết, cô ngửa cổ, uống hết ngụm rượu vang còn sót lại trong ly.
Những ngón tay thon dài, mảnh khảnh gõ nhịp nhàng uyển chuyển trên bàn phím máy tính, ánh mắt nhìn chăm chú vào màn hình khoá điện thoại bên cạnh.
Cuối cùng tin nhắn cô chờ đợi cũng nhảy lên, “Xong hết rồi! Gặp mặt đi, sân tập bắn súng, địa chỉ cũ.”
Lục Tinh Anh thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thay đồ, bước ra khỏi khách sạn.
Hai nhân viên tiếp tân nhìn nhau bàn tán, “Năm ngày cô ấy không bước ra ngoài, tôi còn tưởng xảy ra chuyện.”
“Ừm! Tôi cũng nghĩ vậy, thức ăn mang đến thì trả về nguyên vẹn, tạp vụ vào dọn dẹp phòng cũng không cho.” Cô gái lắc đầu bất lực, “Thật sự khó hiểu.”
…
Lục Tinh Anh xinh đẹp nổi bật trong bộ đồ màu đen nửa kín nửa hở, chiếc quần da bóng ôm trọn vòng eo thon gọn, đôi chân dài mảnh khảnh thẳng tắp và cặp mông quả đào tròn trịa kiêu hãnh, bộ ngực căng tròn đẫy đà lấp ló sau chiếc áo ống da, khoác ngoài cũng là chiếc áo da bóng cao cấp. Ngũ quan sắc sảo, đường nét rõ ràng qua lớp trang điểm tinh tế, mái tóc dài bóng mượt xoăn nhẹ gợn sóng. Toàn bộ mọi thứ đều hoà hợp tạo nên sự thần bí, quyến rũ, thu hút mọi ánh nhìn của những người đàn ông xung quanh.
Vừa bước vào đại sảnh, cô vô tình va phải một người đàn ông, nhưng rất nhanh đã vứt lại một câu “Xin lỗi”, rồi lạnh lùng bỏ đi, ngay cả mặt mũi người đàn ông cũng không hề xem qua.
Hắn ngây người đứng tại chỗ, cảm thấy khuôn mặt và hương thơm trên người cô có chút quen thuộc nhưng lại có chút lạ lẫm.
“Đến rồi!”
Người đàn ông nghe thấy âm thanh mở cửa, thản nhiên chào hỏi, không chút tò mò, tập trung thực hành bắn, xong mới quay đầu lại.
Ánh mắt người đàn ông đặt lên người của Lục Tinh Anh mất mấy giây không rời.
“Cậu hết chỗ hẹn rồi sao?” Lục Tinh Anh tháo mắt kính và áo khoác đặt ở một bên, ngữ khí mười phần khó chịu.
Trần Thiếu hoàn hồn, nhướng mày, phì cười, “Đừng vội tức giận!” Hắn tháo dụng cụ bảo hộ, đi gần về phía cô, trấn an, “Yên tâm đi, tin tức này vừa mới thu thập được, dĩ nhiên còn chưa lên báo.”
Lục Tinh Anh cau mày thiếu kiên nhẫn, “Mau nói.”
“Cậu biết người tên Duật Thần chứ?”
Duật Thần? Cái tên này nghe khá quen, dường như cô đã nghe thấy ở đâu đó, nhưng không nhớ rõ.
Dứt lời, Trần Thiếu đưa đến trước mặt cô một cái ipad, hiện lên đầy đủ các thông tin và hình ảnh của người tên Duật Thần.
Duật Thần, 30 tuổi, cao 1m85, quốc tịch Trung Quốc, hiện đang là CEO của Vạn Phúc, người duy nhất nắm trong tay toàn bộ quyền thừa kế của Duật gia, giá trị toàn bộ khối tài sản vượt mức hơn 500 triệu đô, là người có lối sống khá phóng khoáng, có rất nhiều vụ bê bối với các nữ người mẫu, diễn viên, hoa hậu, …
Trần Thiếu bổ sung thêm một số thông tin ngoài lề với Lục Tinh Anh, “Hắn là người được các cô gái săn đón nhiều nhất hiện nay, sau Bạc Viễn Cẩn, mặc dù hắn thay người tình như cơm bữa, nhưng không hiểu sao Khả Vinh lại lọt vào mắt của hắn. Đã hơn một tháng, hắn chưa thay người tình.”
Nghe đến đây, vừa đúng lúc cô cũng lướt đến tấm hình của hai người họ chụp chung, là cặp đôi cẩu nam nữ đêm hôm đó?
Thật nực cười! Là nghiệp duyên sao?