Chương 30
Lâu Nguyễn đi bên cạnh Tạ Yến Lễ, cô rũ mắt nhìn bóng dáng thon dài trên mặt đất, nhẹ nhàng mím môi.
Cô gật đầu, lặp lại lời nói của Tạ Yến Lễ: "Đúng vậy, chúng tôi vừa mới kết hôn.”
Tiểu cô nương của bộ phận nhân sự kia cuối cùng cũng tỉnh táo một chút, vội vàng nói: "Trời ơi, chị Lâu Nguyễn, đám cưới vui vẻ, lúc trước em cũng không biết.”
Lâu Nguyễn lắc đầu nói: "Không sao đâu, hiện tại trong công ty cũng không ai biết.”
"A?" Cô gái kia có chút kinh ngạc, có vài phần đắc ý nói: "Tôi là người đầu tiên trong công ty biết sao?”
Lâu Nguyễn khẽ gật đầu: "Ừ.”
“... Chúa ơi.”
Cô gái đi đến bên cạnh Lâu Nguyễn, thanh âm rất nhẹ thở dài một tiếng, cẩn thận nghĩ lại cảm thấy cũng bình thường.
Dù sao đối phương cũng là Tạ Yến Lễ.
Nếu như là Tạ Yến Lễ mà nói, vậy cũng là bình thường.
Dù sao anh cũng là con trai cả của nhà họ Tạ, thiên tài của Thanh Hoa, người thừa kế hào môn nóng bỏng nhất Bắc Kinh.
Người như vậy, không biết có bao nhiêu đôi mắt nhìn chằm chằm anh.
Muốn thấp điểm cũng là bình thường.
Nghĩ tới đây, tiểu cô nương nắm chặt tay, vừa định nói với Lâu Nguyễn cô ấy cam đoan sẽ không nói ra, khi cô ấy ngước mắt lên Lâu Nguyễn bọn họ đã đến nơi.
Lâu Nguyễn dừng lại trước cửa, mở miệng: "Tôi đến rồi, chúng tôi về trước.”
Tạ Yến Lễ im lặng đứng sau lưng cô, thân ảnh cao lớn bị đèn đường kéo thật dài.
Trên tay anh mang theo một đống đồ, hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Lâu Nguyễn, đôi mắt đen hẹp dài hơi cong, đáy mắt tựa như tràn đầy ánh trăng mềm mại.
Tiểu cô nương đang chuẩn bị mở miệng nói với Lâu Nguyễn cam đoan một trận, vội vàng nói: "Được rồi, bái bai chị Lâu Nguyễn.”
Cô ấy yên lặng nhìn về phía Tạ Yến Lễ, giống như bị ánh mắt thâm tình kia đánh trúng, có chút không đành lòng cắt ngang lời anh.
Vì thế, tiểu cô nương yên lặng thu hồi ánh mắt, thật sự câu "Tạ tổng" đã đến bên miệng đành nuốt xuống, làm người không lễ phép.
A a a a, thật nồng nàn, tình yêu thật tốt.
Ánh mắt kia cũng quá thâm tình quá thâm tình!
Anh yêu cô rất nhiều!
Thực sự thực sự muốn ghi lại, đây là tình yêu tuyệt vời ah!
Tạ Yến Lễ, một ánh mắt làm cho cô ấy thẳng đứng lọt vào hố!
-
Nhìn thấy tiểu cô nương kia rời đi, Tạ Yến Lễ mới tựa tiếu phi tiếu hỏi: "Cứ như vậy nói cho đồng nghiệp biết, không sợ bị truyền ra ngoài sao?”
Lâu Nguyễn đi tới trước, ấn mật mã ở cửa căn hộ, khóa cửa "bíp" một tiếng, da thịt trắng nõn của cô lộ ra màu đỏ ửng mỏng manh, ngữ khí vô cùng bình tĩnh: "Là sự thật.”
Nếu đó là sự thật, thì không có gì để nói.
Bị đồn đi ra ngoài thì sao?
Tuy rằng cô không phải là người sẽ công khai, nhưng nếu người khác chủ động hỏi, cô cũng sẽ không phủ nhận.
Hơn nữa, không phải anh đều đã đăng lên vòng tròn bạn bè rồi sao.
Còn không có phân nhóm.
Nếu anh đã thẳng thắn, vậy cô cũng không có gì để giấu diếm.
Tạ Yến Lễ ở phía sau nở nụ cười, bàn tay thon dài đè khung cửa lại, đi theo phía sau cô vào cửa, anh nhướng mày, giọng nói dễ nghe nhiễm một tia cười, mang theo chút sung sướиɠ rõ ràng: "Cũng đúng, là sự thật.”
-
Tạ Yến Lễ ở ngoài cửa đưa hết đồ đạc cho cô, không vào trong.
Mọi thứ vẫn còn chất đống trên tủ giày ở cửa.
Lâu Nguyễn đã đổi giày đi đến cửa sổ sát đất trong phòng khách, ngón tay trắng nõn vén rèm cửa sổ lên, Tạ Yến Lễ còn chưa xuống lầu.
Cô đứng ở phía trên nhìn một lát, cuối cùng cũng nhìn thấy thân ảnh thon dài kia.
Người đàn ông mặc một bộ đồ màu đen được cắt tỉa với đôi chân rất dài.
Anh đứng dưới ánh đèn đường, không biết có phải nghĩ tới cái gì hay không, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại.
Lâu Nguyễn ngón tay run lên, bỗng dưng buông rèm cửa sổ ra, có chút chột dạ lui về phía sau, lợi dụng rèm cửa sổ che khuất thân hình của mình.
Tạ Yến Lễ dưới lầu chậm rãi nhếch môi, anh giương mắt nhìn lên phía trên, khuôn mặt như ngọc có thêm vài phần xinh đẹp.
Cuối cùng, anh xoay người, đưa lưng về phía lầu khoát tay áo, đi ra khỏi con đường hẹp.
Nhìn bóng dáng của anh đã hoàn toàn rời đi, Lâu Nguyễn mới hơi thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại nhìn về phía đống đồ ở cửa.
Cô đang chuẩn bị đi qua, điện thoại di động đang cầm trên tay nhẹ nhàng rung lên một chút.
Cô cúi đầu.
Đó là wechat của Tạ Yến Lễ.
Tạ Yến Lễ: [Bánh để tủ lạnh.]
Lâu Nguyễn nhìn vào màn hình, nhanh chóng trả lời một chữ "Được", vội vàng đi qua lấy cái bánh ngọt nhỏ ra trong cái hộp lớn ở cửa, bỏ nó vào tủ lạnh.
Tiếp theo, cô đi ra cất tất cả các đồ trang sức có giá trị, và đặt nó vào trong một cái hộp nhỏ.
Nếu như muốn ở cùng một chỗ với Tạ Yến Lễ, cô phải đeo những thứ này…
Cô hít một hơi thật sâu, bỗng nhiên nhớ tới cô đã trả chiếc váy và túi xách của mình tham gia bữa tiệc tối hôm cho Tạ Yến Lễ.
Lâu Nguyễn cầm điện thoại di động, ánh mắt nhẹ nhàng lóe lên.
Quên nó đi.
Quá muộn rồi.
Dù sao sau này cũng có thể nhìn thấy.
Cô mím môi, nhưng không buông điện thoại xuống.
Im lặng vài giây, Lâu Nguyễn nghe tiếng nhịp tim đập của mình, chậm rãi mở khóa điện thoại.
Cô mở WeChat ra, đầu ngón tay có chút run rẩy.
Ảnh đại diện của Tạ Yến Lễ có màu đen tuyền.
Cô bình tĩnh nhìn hai giây, nhắm mắt nhấn vào.
Vòng tròn bạn bè "kết hôn" vẫn nằm yên ở đó.
Cô bấm vào, nhìn kỹ bức ảnh mà Tạ Yến Lễ tiện tay chụp lại, cô nhìn một lúc lâu vẫn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Đó là cách cô kết hôn.
Với một người mà cô chưa từng quen biết trước đây...
Ngón tay mảnh khảnh trắng nõn đặt trên màn hình điện thoại di động, cô nhấn "chi tiết" phía dưới, nhìn thấy người like.
Ngoại trừ những người trong nhà họ Tạ ra, bạn chung của cô và Tạ Yến Lễ rất ít, ít đến đáng thương, chỉ có lẻ tẻ một hai người, còn đều là cựu sinh viên Thanh Hoa.
【?? Đây không phải là em gái của khoa mỹ thuật của chúng ta sao, sao lại kết hôn với cậu?? 】
【Hai người sao lại kết hôn, đột phá bức tường không gian! 】
Hai người bình luận kia đều là đàn anh của Hội Sinh viên Thanh Hoa.
Lâu Nguyễn nhớ rõ, lúc Tạ Yến Lễ học đại học không có vào hội sinh viên, cũng không biết anh quen biết hai người này như thế nào.
Cô nhìn thấy Tạ Yến Lễ ở phía dưới trả lời người kia nói phá vỡ bức tường không gian:
【? Chúng tôi là cựu sinh viên ở trường trung học. 】
Mí mắt cô lóe lên.
Vâng, họ là cựu sinh viên ở trường trung học.
Bỗng nhiên Lâu Nguyễn ấn màn hình khóa, ném điện thoại xuống, giơ tay lên che ngực lại.
Hình như cô chỉ dựa vào mấy chữ kia, đã nhớ tới giọng điệu của Tạ Yến Lễ.
Chắc chắn là loại lười biếng, thờ ơ...
Cô đột nhiên đứng dậy quay lại đi vào nhà vệ sinh.
Nước trong vòi nước ào ào chảy xuống, Lâu Nguyễn khom lưng để cho nước chảy lên mặt.
...... Cuối cùng cũng tỉnh táo một chút.
Khuôn mặt kia cuối cùng cũng không xuất hiện trước mắt cô nữa.
-
Khi Tạ Yến Lễ rời khỏi tiểu khu nhà họ Nguyễn, anh ngồi ở ghế lái gửi wechat cho cô, dựa vào đó tiện tay trả lời mấy tin nhắn wechat của bạn bè.
Sau khi trở về gần như xong, mới tiện tay gọi một cuộc điện thoại.
Người ở đầu dây bên kia giống như sắp nổ tung: "Tạ! Yến! Lễ! Cậu cũng biết gọi điện thoại!! Tôi chỉ mới uống quá nhiều rượu ngủ nhiều thêm một chút, làm thế nào thức dậy đã thấy cậu kết hôn! Quá khoa trương thật quá đáng! Cậu cho tôi một lời giải thích hợp lý đi!”
"Cậu yêu đương từ khi nào, nói thật cho tôi biết đi!"
Tạ Yến Lễ lười biếng dựa người vào ghế, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhợt nhạt: "Hẹn Kiến Xuân uống một ly, tôi nói cho cậu biết.”