Ngọc Tình Xuyên Không

Chương 34: GIẢI CỨU

Kiệu hoa đã đi đến phủ, Tiểu Song trùm khăn cưới theo đoàn người đi vào bên trong sau đó cùng Hoàng Khải tổ chức hôn lễ.

Hôn lễ hoàn thành, Tiểu Song ở trong phòng, nhân lúc mọi người vẫn đang tập trung vào ăn uống tiệc tùng bên ngoài liền lẻn đi tìm kiếm khắp phủ.

Thế nhưng một điều mà Tiểu Song không ngờ chính là, Hoàng Khải cũng nhân ngày cưới mà giở trò, hắn sai số binh lính mà hắn đã chuẩn bị từ trước bắt đầu tấn công hoàng cung khi mà mọi người đều không có bất kì cảnh giác nào.

Phủ của Hoàng Khải cũng rất rộng, Tiểu Song đi hết dãy hành lang này đến dãy hành lang nọ lục lọi mà mãi vẫn không đi hết.

Cô chỉ mong ma nữ vẫn không sao, và có lẽ là do cô nghĩ quá nhiều, có lẽ Hoàng Khải đã không giở trò giống như cô đã tưởng.

Thế nhưng đột nhiên cánh cửa căn phòng cuối cùng mà Tiểu Song mở ra, bên trong là một chiếc l*иg sắt, mà chiếc lòng sắt này đang giam giữ một người nào đó.

Tiểu Song chạy đến.

"Ma nữ, đúng là cô bị giam ở đây sao?"

Ma nữ nhìn thấy Tiểu Song, có chút vui mừng thế nhưng cô ấy vội ngăn Tiểu Song lại.

"Đừng chạm vào l*иg sắt, đây không phải l*иg sắt bình thường!"

Tiểu Song dừng bước, cau mày:

"Là Hoàng Khải đã bắt giữ cô sao?"

Ma nữ cười khổ, nước mắt rơi xuống.

"Đúng vậy... Tôi đã nhớ ra tất cả, cái ngày đó khi mà hắn và thúc thúc hắn đi ngang phủ ta, bàn bạc về vấn đề mưu phản, tôi đã nghe thấy tất cả, sau đó bị hắn phát hiện liền gϊếŧ người diệt khẩu. Sau khi nhớ ra mọi chuyện tôi định ám sát hắn, thế nhưng không ngờ Hoàng Khải này quá mạnh và luôn luôn phòng bị, sức của tôi không đủ để gϊếŧ hắn, và hắn cũng đã biết tôi là ma nữ vì vậy có lẽ cũng đã biết thân phận của cô không thật sự là tam công chúa."

Nói đến đây cô nghẹn ngào:

"Là kiếp trước tôi đã yêu lầm người... Phải rồi, hôm nay hắn sẽ âm mưu tạo phản..."

Tiểu Song không ngờ Hoàng Khải lại là loại người độc ác quá sức tưởng tượng như vậy.

"Cái gì? Hắn còn dám tạo phản sao?"

"Đúng vậy, thế nhưng chúng ta có thể làm gì đây... Tiểu Song, bây giờ cô có thể chạy được, hãy mau bỏ chạy đi!"

"Cô nói gì vậy? Chẳng phải mục tiêu của cô và tôi là trả thù cho người đã gϊếŧ hại cô sao? Vì sao khi phát hiện ra kẻ đó là ai thì cô lại chùn bước chứ?"

Ma nữ lắc đầu:

"Tôi không chùn bước, tôi chỉ lo lắng cho cô..."

"Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn, sống chết có nhau. Được rồi, làm thế nào để cứu cô ra khỏi đây?"

"Phải tìm ra chìa khóa thì mới được, nhưng tôi không biết chìa khóa hắn để ở đâu."

"Được rồi, cô ở đây đợi tôi, tôi sẽ đi tìm chìa khóa."

...

Bạch Lãnh chờ hơn nửa ngày, vẫn chưa thấy Tiểu Song tới, thế nhưng anh ta chưa có ý định sẽ rời đi.

Thiết Cương thấy vậy hối thúc:

"Nhị hoàng tử, ngài chờ ở đây nửa ngày rồi, nếu muốn tới thì đã tới từ lâu, mau đi thôi."

Bạch Lãnh giống như vẫn không chấp nhận kết quả này, anh lắc đầu:

"Ngươi và đoàn đội đi trước đi, ta sẽ theo sau."

Thiết Cương lắc đầu:

"Vậy sao mà được chứ, ta phải ở lại với ngài."

Bạch Lãnh cau mày:

"Lệnh của ta ngươi cũng không nghe sao?"

"Nhưng..."

Thiết Cương biết Bạch Lãnh xưa nay rất cứng đầu, nếu hắn đã quyết định như thế nào thì sẽ không thay đổi, Thiết Cương đành bất lực cúi đầu rời đi.

Bạch Lãnh một lời đã nói với Tiểu Song, nhưng dường như cô ấy đã quyết định được sự lựa chọn của mình, có điều anh cảm thấy nhói đau trong lòng, lần này anh sẽ đến phủ Hoàng Khải xem sao, nếu như hôn lễ hoàn thành trót lọt thì anh sẽ chúc phúc cho cô.

Đột nhiên Bạch Khiêm từ xa chạy đến thở hồng hộc.

"Tên đệ đệ khốn kiếp, ngươi tính để ta lại một mình ở hoàng cung sau đó chạy trốn sao? Ngươi có biết sau khi ngươi trốn ta sẽ gặp rắc rối không? Ít nhất phải báo ta một tiếng để ta cùng chạy chứ!"

"Sau đó ngươi sẽ sai người bắt giữ không cho ta đi?"

Bạch Khiêm chối đun chối đẩy:

"Làm gì có, ta đâu phải loại tiểu nhân như vậy chứ!"

Bạch Lãnh cau mày:

"Tránh ra cho ta làm việc."

Bạch Khiêm chạy theo.

"Việc gì?"

"Đi đến hôn lễ của tam công chúa."

Nói đến tam công chúa, Bạch Khiêm chỉ đành bó tay, anh ta chạy đến cái chốn quỷ quái này cũng bởi vì cô ấy, bây giờ anh chán lắm rồi, cái thế giới gì mà điện thoại cũng không có, tivi, xe cộ đều không a, đúng thật là không thể sống nổi.

Thường ngày tuy rằng cha hay mắng mỏ anh ta, nhưng giờ đi lâu vậy cảm thấy nhớ cha lắm, muốn trở về thế giới hiện đại nhưng lại không có cách, mấy ngày nay bức xúc đến mức đêm đến cũng không ngon giấc được vì làm gì có máy điều hòa cho anh ta.

Lần này gặp Trần Tiểu Song, nhất định phải hỏi cách quay về thế giới hiện đại mới được...