Tận Thế Luân Hồi

Chương 8

Thức ăn cho chó là nhóm Trọng Minh tìm được, lúc mới nhìn thấy Hồ Lai liền phát biểu ý kiến khinh bỉ, Trọng Minh lúc ấy nói: "Chờ đến lúc đói cực kỳ, cho dù là thịt người ngươi cũng sẽ ăn."

Vì vậy, thức ăn cho chó đã trở thành vật tư dự phòng.

Sau khi sáu người hơi lấp đầy bụng, Văn Trọng vỗ đi mảnh vụn trong tay, nói: "Như vậy đi, chúng ta đi lên lầu trước, ta thấy nơi này cùng lầu cách vách khoảng cách không xa lắm, nói không chừng có thể tìm được cái gì dựng lên để đi qua.”

Tuy nói biện pháp này không nhất định hữu dụng, nhưng trong thời gian ngắn tựa hồ cũng không có biện pháp nào khác, sáu người lập tức mỗi người ôm một ít vật tư, hướng trên lầu xuất phát.

Tiếng bước chân của sáu người, ở trong tòa nhà yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng, mỗi người đều thật cẩn thận, ngoại trừ tiếng bước chân ra không hề phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Tần Diệc đi ở chính giữa, một tay xách thức ăn cho chó, một tay cầm thanh dao nhọn, toàn thân mỗi một lỗ chân lông đều cảnh giác hết thảy mọi thứ xung quanh —— ai cũng không biết sẽ có còn quái vật nào khác đột nhiên nhảy ra hay không.

Cũng may một đường đi lên tầng cao nhất, cũng không gặp phải quái vật gì nữa.

Từ tầng 13 đến tầng 21, Đoan Hoa và Trọng Minh thể chất không tốt lắm đều thở hổn hển, Hồ Lai bởi vì bị thương, cũng thở hổn hển như trâu, vết thương ở bụng thậm chí còn chảy ra chút máu.

Đoan Hoa phụ trách băng bó một lần nữa cho hắn, những người khác thì đi xem tình hình xung quanh trước.

Bởi vì là tầng cao nhất, bên cạnh chính là hành lang thông lên sân thượng, thế cho nên trên mặt đất hai ba tầng đều ướt sũng, nước mưa bên ngoài xuyên qua cánh cửa trên sân thượng chảy vào.

Tần Diệc đi tới đầu cầu thang, đem ngọn nến trong tay kề sát cửa sắt nhìn, có chút kinh ngạc phát hiện cánh cửa này không khóa.

Nhưng... Nếu cửa không khóa, tại sao nó có thể được đóng chặt như vậy?

Cô nghi hoặc đẩy cửa, nhưng cửa sắt không nhúc nhích, giống như bị khóa từ bên ngoài.

Điều này thậm chí còn kỳ quái hơn.

Cửa trên tầng cao nhất, làm sao có thể khóa bên ngoài? Hơn nữa thời tiết như bây giờ, ai sẽ chạy lên sân thượng để khóa cửa lại?

"Làm sao vậy?" Tiếng hỏi của Trọng Minh truyền đến.

Tần Diệc quay đầu nhìn về phía hắn, chỉ vào cửa sắt: "Cánh cửa này hình như bị người ta khóa từ bên ngoài.”

Trọng Minh nghe vậy cũng lập tức nhíu mày, sải bước đi tới đẩy cửa, lại kéo ngược lại, cuối cùng dán lỗ tai lên cửa, lần nữa đẩy kéo một chút.

Hắn nghe âm thanh bên trong trong chốc lát, sau đó trầm giọng nói: "Có vẻ như cửa bị người dùng đồ vật từ bên ngoài khoá lại"

Động tĩnh bên này làm cho bốn người khác cũng đều đi tới.

Sau khi nghe Trọng Minh nói, Văn Trọng đi tới dùng sức gõ cửa hai cái.

Hồ Lai lập tức cười nhạo nói: "Chẳng lẽ còn có người có thể mở cửa cho ngươi?"

Văn Trọng liếc hắn một cái: "Không bằng ngươi ngay bây giờ thử mở ra kỹ năng em gái đáng yêu, manh hệ thiếu nữ?"

Mặt Hồ Lai nhất thời xanh mét.

Văn Trọng chậm rãi nói: "Nghe thanh âm, phía sau cánh cửa này chỉ sợ đã ngập nước rất sâu.”

Cấu tạo của sân thượng, đều giống nhau, bình thường đều sẽ xây dựng lên cao tường vây hàng rào.

Nếu cửa thoát nước bị tắc, nó rất dễ dàng để làm cho sân thượng đầy nước đọng.

"Có muốn mở ra nhìn xem không?" Trần Sơn hỏi.

Trọng Minh nói: "Chỉ sợ không dễ mở, trước mặc kệ cái này, nghĩ biện pháp đi đến tòa nhà cách vách rồi nói sau."

Văn Trọng nâng cằm hướng căn phòng bên cạnh, nói: "Vận khí rất tốt, bên kia phòng được trang trí theo phong cách cổ điển, phía bên trong đều làm từ gỗ”

Trần Sơn liên tục gật đầu: "Tháo cửa gỗ ra rồi đóng đinh lên có thể ghép thành một tấm ván gỗ rất dài!"

"A," Đoan Hoa mừng rỡ nói: "Lúc chúng ta lên tầng mười đã thấy một ít đinh nha!”

Trong lòng Tần Diệc âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra mặc dù là tận thế, nhưng nhiệm vụ dành cho tân thủ này cũng không quá khó khăn.

Nếu thật sự khó khăn đến mức muốn gϊếŧ người cướp đồ ăn...Cô nhất thời thật khó khăn để tiếp nhận.

Có biện pháp, mọi người lập tức hành động.

Tháo ván cửa gỗ có chút phiền toái, nhưng kỹ năng của Trần Sơn đã giúp đỡ rất nhiều, khí lực lớn đến kinh người, càng làm cho người ta hâm mộ chính là kỹ năng này không có hạn chế về số lần sử dụng, chỉ là sẽ tiêu hao thể lực gấp đôi.

Sau khi bốn tấm ván cửa đều bị tháo ra, Trần Sơn vừa thu hồi kỹ năng, liền mệt mỏi nằm trên giường.

Phần còn lại công việc, liền do những người khác phụ trách hoàn thành.

Tấm ván cửa gỗ dài khoảng một mét tám , trừ bỏ những khúc nối tiếp không cần thiết bên ngoài, cuối cùng được ghép được thành một tấm ván gỗ có chiều dài ước chừng khoảng sáu mét.

Đinh sắt được sắp xếp chi chít, đóng lên ván gỗ nhìn vô cùng rắn chắc.

Nhưng chỉ như vậy còn chưa đủ, mọi người lại chia thành từng nhóm nhỏ đi tìm một ít thanh sắt dài, ví dụ như mỗi nhà đều có thanh sào phơi quần áo.

Sau khi sắp xếp các thanh sắt dài để gia cố ván gỗ một lần nữa, cây cầu ván gỗ dài sáu mét này đã được hoàn thành.

Hiện tại chiều cao của tòa nhà này so với cách vách cao hơn hai tầng, mấy người hợp lực đem ván gỗ mang xuống dưới lầu, từ cửa sổ chậm rãi đưa ra ngoài, từng chút từng chút di chuyển, thẳng đến đầu kia của ván gỗ rơi xuống sân thượng của tòa nhà đối diện.

Sau đó...

Tần Diệc nhìn xuống phía dưới cửa sổ, sau lưng nhịn không được nổi lên một tầng khí lạnh: "Cái kia, ai là người đầu tiên đi qua?”

Không ai nói chuyện.

Dù sao, nơi này chính là tầng hai mươi nha

Cửa sổ tòa nhà đối diện kia tất cả đều được lắp đặt hàng rào phòng hộ, muốn đi tới đối diện, chỉ có thể trèo lên.

Nhưng, nó thực sự quá cao.

Cho dù cầu ván gỗ là do bọn họ tự mình làm ra, đều biết rất rắn chắc, cũng sẽ không ai nguyện ý là người đầu tiên lên thử —— nếu lần thử này lở như xảy ra chút ngoài ý muốn, vậy cũng sẽ mất mạng!

Cho dù cầu ván gỗ vững chắc, nhưng bên ngoài còn có mưa to, nếu như lúc giẫm lên cầu thì chân trượt...