Vưu Âm khó chịu thút thít, nhưng cậu đã mệt đến mức thể không tỉnh dậy.
Trong phòng chỉ huy của con tàu, hoa tiêu hành lễ với vị đại tá đến thị sát: “Đại tá, dựa theo tốc độ di chuyển hiện tại thì khoảng một ngày nữa con tàu sẽ đến dải ngân hà, sau đó sẽ trở lại hành tinh Liên Bang.”
“Được.” Đại tá gật đầu, anh xoay người vừa định rời đi thì một cái xúc tu vươn ra cắm vào đầu hoa tiêu, trong đôi mắt xanh lam của anh ta toát lên sự ớn lạnh nhè nhẹ: “Bây giờ, chúng ta về không được nữa rồi.”
Trong ký túc xá phổ thông chật hẹp của những người lính, cùng với ánh sáng xanh nhạt bên ngoài giữa các vì sao du hành có một cơ thể màu trắng lơ lửng giữa không trung. Quần áo trên người Vưu Âm đều bị cởi ra, xúc tu quấn quanh cẳng chân và bắt đầu tiến lên phía trên khiến cậu phát ra âm thanh đầy gợϊ ȶìиᏂ.
Các xúc tu dang hai chân ra, một chiếc xúc tu đút vào âʍ ɦộ, một chiếc nữa thì cuộn lấy âʍ ѵậŧ mà nhào nặn, còn một chiếc khác cũng đút vào lỗ hậu.
Những chiếc xúc tu màu đen trái ngược hoàn toàn với cơ thể trắng nõn và mềm mại của con người.
“Ưm… Ưm…” Vưu Âm khẽ rêи ɾỉ.
“Sao lại thế này? Dường như mình không hề nhớ gì cả, giữa chừng đã xảy ra chuyện gì vậy?” Hai tay Phù Côn bưng trán, đôi mắt nhắm chặt, trong đầu có một cơn đau nhói. Anh nhăn nhó lắc đầu rồi ngẩng mặt lên.
Mặt Vưu Âm đỏ bừng, lông mi cậu khẽ run. Trong miệng và cả hai lỗ đều có một cái xúc tu cắm vào. Xúc tu đang đâm vào rút ra, bộ ngực được xoa nắn trở nên nở ra còn núʍ ѵú thì bị xúc tu cuộn tròn. Xúc tu màu đen và cơ thể trắng nõn mềm mại quấn vào nhau.
Cậu ấy là một omega! Bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© đặc biệt giữa hai lỗ rất rõ ràng. Đôi môi mềm mại đang mυ'ŧ lấy xúc tu, dâʍ ŧᏂủy̠ bên dưới nhỏ xuống từng giọt.
Toàn thân Phù Côn nóng bừng, dươиɠ ѵậŧ dưới đũng lập tức cương cứng lên, cương đến mức đau nhói. Bắp thịt trên cánh tay cũng căng lên, bàn tay to lớn thò vào trong chiếc quần rộng rãi an ủi vài cái.
Người đẹp trắng trẻo bị đám xúc tu bao quanh, đáng lẽ anh phải xé bỏ những xúc tu đó nhưng anh lại không thể nào di chuyển cơ thể, thay vào đó dường như anh đang dần lún sâu trong một đám mây.
“Thật thoải mái… Ha, a… Tuyệt vời…” Vưu Âm nhắm nghiền hai mắt kêu lên.
“Ưm…” Cảm xúc nhẫn nại của Phù Côn đang giãy giụa.
Vào lúc này, các xúc tu di chuyển như thể nghe theo suy nghĩ của Phù Côn, nó xoay Vưu Âm lại đối diện anh với hai chân đang dang rộng.
Chỉ thấy những xúc tu màu đen đang co giật trong huyệt thịt mềm mại, những xúc tu đâm vào rút ra rất nhanh làm nước bắn tung tóe. Âʍ ѵậŧ sưng lên biến thành một hạt nhỏ. Thậm chí còn có một xúc tu được cắm vào lỗ hậu ở phía sau và cọ xát liên tục vào thành ruột bên trong, tất cả mang đến cho cậu cảm giác tê tái.
Cả hai lỗ của cậu đều ướt đẫm, trong miệng cũng không thể không thể ngậm hết những xúc tu nên nước bọt thi nhau chảy xuống. Đôi mắt đen của Phù Côn dần chuyển sang màu xanh lam, càng ngày càng thâm trầm. Dươиɠ ѵậŧ của anh càng cương cứng nhiều hơn, dịch nhờn chảy ra từ qυყ đầυ làm ướt nhẹp cả dươиɠ ѵậŧ thô to màu đỏ tím.
“A… Ha, a… A…”
Các xúc tu còn nâng hai bầu ngực đến trước mắt Phù Côn. Chúng trông thật mềm mại và ngon lành khiến anh phải hé môi ngậm lấy rồi mυ'ŧ vào.
“A, a, a…” Dường như đại não của Vưu Âm đã tê liệt chỉ còn lại sự sung sướиɠ. Cậu ưỡn ngực ra đút vυ' vào miệng Phù Côn, bầu ngực được ngậm trong đôi môi ẩm ướt nóng bỏng và bị đầu lưỡi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ, kèm theo thành tử ©υиɠ có các xúc tu xoa bóp, thật sự quá tuyệt vời… Cậu ưỡn người lên giữa không trung, âʍ ɦộ kẹp chặt lấy xúc tu, sau đó bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra ngoài và đạt cực khoái.
Phù Côn bị cảnh tượng này làm cho động lòng, anh chịu không nổi nữa bèn dùng hai tay vuốt ve cơ thể mềm mại non nớt này. Sau khi rời khỏi ngực thì hai xúc tu biến thành hình giác hút, bắt đầu mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú. .
“A…” Kɧoáı ©ảʍ từ đầṳ ѵú truyền đến càng ngày càng mãnh liệt, Vưu Âm như mất đi lý trí chỉ biết dâʍ đãиɠ kêu lên thành tiếng. Âʍ ɦộ cũng rất sướиɠ, nó liên tục được xúc tu xoa nắn.