Dù bình thường Sở Minh rất điên cuồng nhưng vào những thời điểm quan trọng thì hắn vẫn có thể hiểu rõ tình huống hiện tại, vậy mà hắn lại nắm lấy tay của Du Tinh Lan.
Ba người nắm tay nhau, Đằng Cách cười nói: “Không thì các anh cũng cùng chơi trò chơi đi.”
Vưu m có dự cảm không lành, vừa rồi rõ ràng cậu đã sử dụng vũ khí gian lận của hệ thống, vào khoảnh khắc ánh mắt giao nhau kia cậu có thể khiến đối phương vô cùng yêu thích mình, người ta thường gọi là hào quang vạn người mê, nhưng người này thì đến một chút dấu hiệu bị mê hoặc cũng chẳng hề có.
Sở Minh cau mày, thấp giọng nói: “Anh muốn làm gì, chúng tôi cứ dựa theo lời anh nói là được.”
Đằng Cách nhẹ nhàng lắc đầu, kéo Vưu m qua chỗ anh ta, cơ bắp hai người đều căng lên, anh ta bình tĩnh vung khẩu súng lục trong tay lên: “Các anh có hai người sao không làm? Không thì làm ở chỗ này luôn đi.”
Sắc mặt Sở Minh lập tức trở nên khủng bố, Du Tinh Lan lạnh lùng nhìn về phía anh ta.
Đằng Cách vẫn bình thản ung dung, anh ta kề súng vào trán Vưu m, trầm giọng nói: “Có làm hay không, hay là muốn xem đầu người tình nhỏ của các anh nở hoa?”
Gương mặt hai người co giật, cảnh tượng như bị đông cứng lại.
Đằng Cách cúi người xuống, dụi mặt vào bên má của Vưu m, cưng chiều nói: “Em không muốn xem à?”
m thanh trầm thấp đập vào màng nhĩ của Vưu m khiến cơ thể của cậu khẽ run lên, một bên trán áp vào khẩu súng, bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ chết, còn bên kia, dán người vào phía sau cậu là một tên sát nhân cuồng gϊếŧ người, hormone giống đực cùng mùi của khói thuốc súng mang theo nguy hiểm đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ độ mẫn cảm của cậu.
Hoa huyệt không khỏi co giật, thịt huyệt vừa đau vừa ngứa, bộ ngực trắng nõn mềm mại nhấp nhô, đầṳ ѵú áp vào quần áo khiến áo cong lên thành một vòng cung da^ʍ mỹ.
Đằng Cách cúi đầu liếc nhìn thoáng qua, ánh mắt thâm thúy.
Anh ta không chút lưu tình nào mà thò bàn tay to của mình vào trong quần áo của Vưu m xoa nắn hai quả cầu sữa, nó được xoa ở trong lòng bàn tay thô ráp, mang đến một loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ khác.
Gương mặt của Vưu m càng ngày càng đỏ hơn, toàn thân cậu run rẩy, mặc dù có người che chắn cho nhưng những kẻ khác chắc hẳn cũng đoán được chuyện gì đang xảy ra.
Dưới trước mắt của bao nhiêu người, cậu đang bị một tên sát nhân sờ soạng, đầṳ ѵú tê dại mang lại kɧoáı ©ảʍ thoáng lóe lên như dòng điện.
Du Tinh Lan trợn to hai mắt, vẻ mặt điên cuồng, vừa định xông lên thì đã bị người áo đen bên cạnh chặn lại.
Ở bên kia, Sở Minh hơi híp mắt, hắn giơ hai tay lên ra hiệu đầu hàng: “Được rồi, chúng tôi làm, được chưa.”
Đôi mắt của Vưu m trừng lớn, đồng thời cậu cũng không dám phớt lờ bàn tay to đang ở trên ngực mình, tùy ý xoa nắn bộ ngực của cậu, nhào nặn chúng thành các hình dạng khác nhau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dâʍ ŧᏂủy̠ trong hoa huyệt đều bị chảy xuống dưới.
Sở Minh đè lên người Du Tinh Lan, hai người ở trên ghế sô pha cọ xát với nhau một lúc, hắn ghé sát vào tai của hắn ta thì thầm: “Cậu có nhớ chúng ta còn một vệ tinh, từ viên vệ tinh đó truyền tín hiệu ra, trước hết bây giờ phải chịu đựng đã.”
Du Tinh Lan mang vẻ mặt chán ghét rồi nhìn đi chỗ khác.
Sở Minh giả vờ cọ vào người hắn ta mấy cái, hắn hừ một tiếng xong rồi đứng dậy nói: “Xong rồi đúng không, thả cậu ấy ra đi.”
Đằng Cách quay đầu sang một bên, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng, dùng sức chộp lấy hai bầu ngực, đốt ngón tay để lộ ra bên ngoài quần áo, Sở Minh nhìn được thì thấy vô cùng khó chịu.
Anh ta chậm rãi rút tay về, cười nói: “Được, đứng ở bên kia, đừng có giở trò.”
Về phần Vưu m, cậu đã bị đẩy sang một bên.
Người của hai bên tiến vào hai căn phòng khác nhau, trên màn hình hiện ra cảnh của căn phòng kia, có người áo đen cầm súng canh gác.
Đằng Cách nói: “Quy tắc rất đơn giản, mỗi người trả tiền chuộc cho chính bản thân mình, Bitcoin hoặc là tiền mặt, mỗi người một tỷ, bạn tình của các anh cũng tính là một tỷ.”