Nàng mới thay xong xiêm y, nghe được bên ngoài có động tĩnh, nhìn chính mình nâng tay liền lộ ra eo thịt, che che giấu giấu nàng một bên vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ngươi đợi lát nữa, ta ở đây còn không có làm..."
Ngẩng đầu nhìn thấy Tần Xước nàng ngay lập tức ngây dại.
"Ngươi ở đây làm cái gì?"
Hai người cơ hồ là đồng thời hỏi ra lời này.
Tần Xước nhìn người trước mặt ngực cùng hạ thân xem như đã che lại, nhưng địa phương khác chỉ dựa vào một tầng lụa mỏng, đường cong mông lung thoáng ẩn thoáng hiện, đèn đuốc phía dưới lụa mỏng hiện ra sáng bóng, phản chiếu cả khuôn mặt nàng càng thêm quyến rũ, nàng đứng ở cách đó không xa nhăn nhăn nhó nhó che lại bụng chính mình bị lộ ra.
Đúng lúc này, ở cửa lại có người tới, Tạ Tinh Dao còn đang khó hiểu thì bị Tần Xước một phen kéo qua: "Giả vờ là ta mang ngươi đến, muốn sống đừng nói gì."
Nàng chớp chớp mắt, còn chưa kịp nói đây là phòng của nàng, liền thấy giống như là đệ tử của Lược Ảnh Môn mời một nam tử phú quý khỏe mạnh tiến vào xong rời đi.
Nam tử phú quý kia trong tay ôm một nữ tử xinh đẹp cùng nàng ăn mặc không sai biệt lắm, hai người liếc mắt đưa tình, đệ tử Lược Ảnh Môn ở bên ngoài chạm vào cơ quan, đem cửa đá của gian phòng đóng lại.
Tần Xước thuận tay ôm chầm nàng, nàng run rẩy quan sát, cùng hắn đi đến mép bàn ngồi xuống, nàng một mực ngượng nghịu lôi kéo y phục cũng không tài nào giấu được, chuyển tầm mắt thấy phía đối diện nữ tử xinh đẹp cử chỉ mềm mại uyển chuyển hầu hạ nam tử phú quý kia rót rượu, toàn thân nàng càng không được tự nhiên.
Tần Xước thuận thế dùng ống tay áo che y phục nàng lại, nàng đối diện ánh mắt Tần Xước, rồi sau đó cẩn thận học nữ tử kia cũng rót rượu cho hắn, Tần Xước nhìn bộ dạng mới lạ của nàng, tiếp nhận chén rượu khiến cho nàng ghé vào trong lòng mình.
"Đừng nhúc nhích, đợi." Hắn nói.
Nàng gật đầu, ghé vào ngực hắn, cảm thấy vừa rồi uống rượu kia hình như hiệt quả phát huy tác dụng, toàn thân có chút nóng lên.
Cho dù là lúc trước, bọn họ cũng rất ít khi dựa vào nhau như vậy, Tạ Tinh Dao nghe nhịp đập tim hắn, khóe miệng không hiểu sao cười cười, đối diện với Tần Xước có chút sầu lo, lại nổi sắc tâm.
Nam tử phú quý kia mở miệng: "Trước khi nói chuyện làm ăn ngươi đều không thích xung quanh có người, vị này là..."
Tần Xước đem nàng ôm ngay ngắn một chút: "Ở chỗ khác ta còn lo lắng, người Tiêu Dao Thị thì có thể yên tâm, ngài không phải cũng mang theo cô nương này tới sao?"
Nam tử phú quý gật đầu cười, đem thư gấp lại đưa cho Tần Xước: "Đây là đồ vật chủ tử của ta muốn, so với trước kia nhiều một chút, ngươi cũng biết, lại muốn khởi chiến sự rồi, không thể không chuẩn bị nhiều một chút "
Chiến sự.
Tạ Tinh Dao trong lòng kinh ngạc, nhìn Tần Xước mở danh sách kia ra.
Phía trên chỉ sợ là mật ngữ chuyên môn, nàng xem không hiểu, nhưng phía sau yêu cầu số lượng không ít, lông mày nàng chậm rãi nhăn lại.
"Những thứ này cũng không phải khó chế tạo, nhưng mà như vậy phải dùng nhiều thiết và than đá..." Tần Xước cười cười, đem thư thả lại trên bàn.
"Yên tâm, ngài cần gì, chủ tử chúng ta nhất định đều đưa đến cho ngài, chủ yếu là dựa vào tay nghề của Lược Ảnh Môn. Chủ tử còn nói, có vũ khí nào mới cũng đều đưa qua một loạt để chủ tử nhìn xem. Tiền nha, ngài nhìn số này, có đủ chưa?"
Nam tử phú quý làm thủ thế, Tần Xước nhìn rồi cười đáp ứng, hai người lại nói một chút chi tiết vụ việc.
Hai người nói chuyện đều là vân che vụ tráo, sự tình phía sau Tạ Tinh Dao cũng không thể nghe hiểu, cũng chỉ biết hai người nói chuyện làm ăn cũng không phải ngày một ngày hai, càng nghe nàng càng run sợ.
Cuối cùng nam tử kia uống một ngụm rượu rồi nói: "Tốt, vậy tạm thời như thế, ngài lần trước đáp ứng chúng ta, khi nào giao đồ?"
"Một chút lặt vặt không nhắc là đã quên, như vậy đi, hai canh giờ sau ta sai đệ tử đưa cho ngài, ngay tại chỗ lúc chúng ta đi vào, được chứ?" Tần Xước đáp.
Nam tử kia gật đầu, đảo mắt nhìn Tạ Tinh Dao ghé vào trong lòng Tần Xước, gò má ửng đỏ, cảm thấy có chút xinh đẹp liền nói: "Tần môn chủ phải đi tìm đệ tử, cô gái này..."
Tạ Tinh Dao trong lòng trầm xuống, liếc nhìn nam nhân kia đang hứng thú, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn Tần Xước.
Nàng thật sự khẩn trương, Tần Xước cúi đầu, môi cạ tai nàng.
"Ôm ta." Hắn nhỏ giọng nói.