Giằng co đến nửa đêm việc này cuối cùng tạm thời chấm dứt, Tần Xước đứng ở trước cửa Trân Bảo Các thở dài, thầm nghĩ muốn trở về, thật sự lao lực.
"Ta mang ngươi đi," Tạ Tinh Dao nhỏ giọng mở miệng, "Trước kia ta luyện khinh công là luyện chuyển rất nhiều đồ vật nặng, mang ngươi trở về không thành vấn đề."
Ôn Lương Thu nhìn hắn không nói lời nào, cười nhỏ giọng nói: "Chọn mất mặt hay chọn lao lực, ngươi tự chọn đi."
Tần Xước trừng mắt nhìn, cười với Tạ Tinh Dao: "Vậy làm phiền tiểu trưởng lão."
Trở lại chỗ ở, Tạ Tinh Dao liền đỡ hắn ngồi vào mép giường, hỏi: "Có phải hay không ngươi lại nhiễm phong hàn? Bình thường không phải đều mang theo đồ làm ấm phòng sao? Ta giúp ngươi thắp cây đuốc nhé?"
Nàng ngồi bên giường hỏi từng câu từng câu, mới vừa rồi nắm tay hắn mới phát hiện rất lạnh lẽo, cũng biết là bị nhiễm phong hàn.
Tần Xước nhìn nàng, trên mặt miễn cưỡng treo nụ cười: "Không nhọc lòng tiểu trưởng lão quan tâm, ta đi kêu đệ tử làm."
"À," nàng bị dội cho một chậu nước lạnh, nghĩ nghĩ hỏi, "Ngươi nói muốn cầm Di Sơn Xuyên để thưởng, nhưng thật ra muốn dụ rắn ra khỏi hang phải không?"
Tần Xước như vậy chỉ sợ từ lúc bắt đầu đã nghĩ gióng trống khua chiêng dẫn dụ người trộm kiếm, không ít người muốn trộm, nàng mặc dù cũng coi như là một trong số đó, nhưng không biết nguyên do Bách Hiểu Sinh tìm kiếm thanh kiếm này làm gì.
"Ừ", hắn trực tiếp thừa nhận, "Bất quá tiểu trưởng lão yên tâm, ta đã nói sẽ đưa ra thanh kiếm này, dù như thế nào đều lấy ra, không có khả năng thất tín."
Tạ Tinh Dao nhìn đáy mắt hắn mệt mỏi không che giấu được, liền dừng lại, đến trước cửa phòng thúc giục đệ tử Lược Ảnh Môn mau vào chăm sóc hắn.
Chứng hàn của Tần Xước bình thường lúc nào cũng bị, toàn bộ phòng ở đều là đồ vật sưởi ấm hắn vẫn là lạnh đến không ra bộ dạng.
Nàng vốn là sợ hắn gặp chuyện không may, ghé vào đầu giường trông coi, cầm tay hắn, người bị lạnh đến nửa mê nửa tỉnh thuận theo nhiệt độ trên người nàng, trực tiếp ôm eo nàng ngủ.
Khi trước bọn họ mới cùng nhau trải qua một đêm, thời điểm Tần Xước đem nàng kéo đến trên giường ôm lấy làm cho tim nàng nhảy dựng, toàn thân cảnh giác, hai mắt trừng lớn không dám ngủ.
Tần Xước là lạnh, nàng lại nóng, vốn muốn đẩy hắn ra, nhưng người hắn lạnh buốt, ngược lại như vậy thoải mái hơn một chút, nàng nhìn hắn thật sự không còn tỉnh táo, mới chậm rãi nằm xuống.
Tần Xước lúc tỉnh lại, toàn thân như là băng tuyết, nhức mỏi vô cùng, đang chuẩn bị cử động, trong ngực liền có thứ mềm mại xê dịch.
Tạ Tinh Dao tựa vào trên người hắn ngủ như thói quen, trong giấc mơ cảm thấy trên người hắn lạnh như vậy thật thoải mái liền đem người dán lại, khuôn mặt thanh tú mang theo lười biếng mệt mỏi, theo cử động của hắn, còn lầm bầm hai tiếng.
Nàng ngay lúc Tần Xước ho khan hai tiếng mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu thấy Tần Xước cười mà như không cười, còn có trên y phục của hắn xuất hiện một bãi nước.
Ừm... Giống như là nàng chảy nước miếng.
"Ngươi, ngươi cởi đồ xuống ta giặt cho ngươi." Nàng mặt đỏ lên trực tiếp duỗi tay muốn cởi y phục của hắn.
Tần Xước hình như không thích người khác nhìn thấy nửa người trên của hắn, từ trước đến nay đều không lộ ra nửa điểm, cho nên lúc hắn cầm tay nàng ngăn lại ánh mắt lạnh lùng, thoắt cái lại chuyển thành bộ dạng lưu manh.
"Tiểu mỹ nhân, mới sáng sớm đã muốn cởi đồ của ta, có phải có mưu đồ bất chính a?" Hắn cười nói.
Hắn thấy Tạ Tinh Dao cứ như vậy ngơ ngác nhìn hắn, hai mắt mờ mịt luống cuống, đôi tai đỏ ửng.
"Sắc quỷ đang đùa giỡn ngươi, ngươi còn không chạy ở đây làm gì?" Hắn bất đắc dĩ nhắc nhở một tiếng.
Tạ Tinh Dao lấy lại tinh thần, "A" một tiếng, cả khuôn mặt chậm rãi chuyển hồng, nhanh chóng xoay người xuống giường chạy ra ngoài.
Người này như thế nào thật ngây thơ... Tần Xước ngồi ở mép giường cười cười.
--------
Tần Xước: Ta cũng không đặc biệt nặng -.-
A Tinh: Không có việc gì, ta đều có thể ôm được.