Tuần Kiếm Tông được xây dựng bên trong núi, chia làm sáu tông nhỏ, khoảng cách cũng không xa, nếu không phải là người tập võ, muốn qua lại lẫn nhau cũng cần phải đi mất một canh giờ.
Tạ Tinh Dao nằm sấp trên bàn, mệt mỏi chỉ còn lại hai phần khí lực, một thân y phục hồng nhạt, đang nhàm chán đến chết ném xúc xắc chơi.
"Sư phụ... Sư phụ..."
Ở cửa đột nhiên truyền tới âm thanh, Tạ Tinh Dao nhanh chóng đứng lên ngồi xổm xuống góc tường.
Những viên gạch ngói hoàn hảo đột nhiên bị người bên ngoài gỡ xuống, rồi sau đó một túi điểm tâm từ bên ngoài bị nhét vào.
Phía ngoài phòng, một đứa trẻ nhìn qua không quá mười tuổi đang ngồi, Đường Phóng đem túi giấy dầu vào, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, đây là Nhị sư bá kêu ta đưa cho người, Nhị sư bá nói Chưởng môn qua một thời gian nữa sẽ bớt giận, tới lúc diễn ra Thiên Phong hội sẽ thả người ra, kêu người đừng có lo lắng."
Tạ Tinh Dao đã đói bụng ba ngày cuối cùng cũng được ăn, vừa ăn vừa nói: "Đã biết, ngươi cẩn thận một chút, đi nhanh đi."
"Vâng."
Từ sau khi trở lại Tuần Kiếm Tông, bởi vì hơn nửa năm biến mất không có tung tích, sự việc nàng bị hạ độc ngược lại lại bị kẻ thù truyền ra ngoài, người trong môn phái lo lắng không ít. Chưởng môn sư tỷ nói nàng không chăm chỉ rèn luyện lại còn đi gây chuyện như vậy, muốn phạt nàng vài ngày không cho ăn uống.
Bốn năm trước, khi nàng mới mười sáu tuổi, sư phụ của nàng cũng chính là chưởng môn đời trước đã chết. Sau đó đại sư tỷ trở thành chưởng môn, nàng là đồ đệ nhỏ nhất của sư phụ, trừ những người đã mất hoặc tự lập môn hộ, nàng trở thành một trong năm trưởng lão của Tuần Kiếm Tông.
Nàng khi đó nói cho cùng cũng chỉ là một đứa nhỏ choai choai, tuy rằng thường ngày được nhóm sư huynh sư tủ cùng sư điệt chiếu cố nhưng thời điểm nàng bắt đầu nhận đồ đệ cũng không có người nào tín nhiệm nàng.
Đường Phóng là đồ đệ duy nhất chủ động bái nàng làm sư phụ, chỉ vì người khác là nghĩ đến học hành thành tài, còn hắn là đến để lăn lộn mở một cái võ quán là được rồi, cho nên không cần chọn sư phụ có thanh danh, muốn ở chỗ nàng được nhàn rỗi một chút.
Lúc ấy sau khi nghe Đường Phóng nói xong, nàng vừa thay đại thúc ở dưới chân núi làm xong việc nhà nông, ngồi tại bên cạnh bờ ruộng nghĩ nghĩ: "Ta mỗi ngày cuối giờ dần bắt đầu luyện công, ngươi theo ta cùng đi."
Đường Phóng còn đang đắc ý vì chọn một sư phụ nhàn rỗi, nghe nói vậy biểu cảm liền cứng đờ.
Mấy năm nay, nàng cũng chỉ có đồ đệ như vậy, bình thường có chút lười, thời điểm quan trọng còn có thể nhớ tới sư phụ hắn không bị chết đói, nàng cũng không có yêu cầu gì.
Hai ngày trước khi Thiên Phong hội bắt đầu, chưởng môn quả nhiên xoá bỏ lệnh cấm túc nàng. Đường Phóng nửa năm nay chính mình ở trên núi chờ, học được nấu cơm, còn đặc biệt làm vài món nói là để chúc mừng nàng.
Nàng nhìn kỹ một bàn đầy những thứ đen nhánh tím bầm, trầm mặc một hồi mới nói: "Sư phụ không có ý tứ gì khác, nhưng ta cảm thấy, chúng ta đến chỗ Nhị sư bá ăn chực một ít cơm đi."
Đường Phóng hiển nhiên có chút không cao hứng, nhưng lại không lay chuyển được nàng, chỉ thật không cam lòng cắn bánh ngọt mình làm, ở một bên ủy khuất.
Ai ngờ Tạ Tinh Dao nhìn thấy hắn ăn bánh kẹo, trợn mắt nhìn, nhanh chóng giật lấy: "Đừng... Không được ăn."
"Vì sao?"
"Ờm... Không tốt cho răng, về sau không được ăn nữa." Nhìn thấy thứ này nàng liền khó chịu, lại không khỏi nghĩ tới sự việc nửa năm nay, không có chỗ phát tiết, chỉ còn lại có Đường Phóng ủy khuất nhìn chỗ bánh ngọt chính mình thật vất vả mới mua được.