Thẩm Cảnh vừa về nhà không thấy Bùi Uyên đâu, anh nghiến răng gọi điện cho một dãy số bị anh chặn: "Bùi Dực! Anh mang cậu ấy đi làm gì."
Bùi Dực bên này cũng không vui, gọi là sắc mặt vô cùng kém: "Mẹ mày gào cái gì? Uyên Uyên bị làm nhiều đến ngất xỉu rồi này. Rốt cuộc mày làm bao nhiêu lần một ngày thế, trước tao hỏi mày nói có 1 lần thôi mà!"
Thẩm Cảnh chột dạ, im lặng.
"Mày thử nói nữa đi". Bùi Dực cười lạnh.
Hỏi tại sao hai người lại biết nhau thì đó là câu chuyện của mấy tháng trước, hai người vốn không hợp nhau lại cùng thích một người. Ai cũng muốn chiếm làm của riêng nhưng hắn mới có rời đi vài ngày bé con nhà hắn đã bị dụ dỗ mất rồi, hai người là anh em ruột nên tính cách cũng chó như nhau. Cuối cùng dù ghét nhau cay đắng vẫn ngầm thừa nhận đôi bên.
Cay! Nhưng mà bé con da^ʍ như vậy, nếu một mình hắn/anh sở hữu thì sợ thằng khác chen chân vào, dù sao thì tiêu hóa nội bộ trong nhà vẫn hơn.
"..."
"Em sẽ đến đấy."
"Hừ."
......
Bùi Uyên chắc chắn cậu đã khỏe rồi mà, từ lúc đó đã mấy tháng trôi qua. Cậu sắp bị nứиɠ thành oán phụ rồi, ngay cả tuốt bọn hắn cũng không cho phép.
Ngày nào tiểu huyệt cùng lỗ da^ʍ cũng chảy nước ướt dầm dề, cậu có tìm mọi cách để quyến rũ thì hai người kia vẫn coi như không thấy hôn hôn vài cái rồi ôm đi ngủ.
Đã thế thì nhân lúc tối hai người kia ngủ sâu giấc cậu vụиɠ ŧяộʍ làm!
Thẩm Cảnh đã được hai vợ chồng Bùi nhận về, thấy hai đứa con út nhà mình thân thiết hai ông bà liền thả lỏng. Bùi Dực tốt nghiệp từ tháng trước bắt đầu tiếp quản công ty nên hai ông bà liền đi du lịch thế giới. Mỗi tháng hai người đều gửi đặc sản về nhà, còn rất nhiều ảnh chụp.
Thẩm Cảnh mua một cái giường lớn để ba người có thể ngủ chung, Bùi Uyên nằm giữa bị kẹp thành cái bánh thịt. Đến nửa đêm cậu chắc chắn hai người đã ngủ say, cậu chọn lúc hai người khá bận bịu nên ngủ say không biết trời đất. Cậu thề sướиɠ 1 lần liền thôi, Bùi Uyên chui xuống dưới chăn tụt quần xuống.
Hầu như ở nhà bọn bọ đều không mặc qυầи ɭóŧ nên cậu hành sự khá là dễ, cậu kéo quần anh trai cùng A Cảnh xuống hai tay đùa nghịch một lát. Trong chăn tối om cùng hơi bí không khí nhưng lại vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Bùi Uyên tuốt hai ©ôи ŧɧịt̠ cứng đờ nhưng hai người kia vẫn chưa tỉnh.
Bùi Uyên xoay mông cầm ©ôи ŧɧịt̠ anh trai từ từ ngồi xuống, nước da^ʍ chảy ướt dầm dề. Cậu tốn chút sức liền ăn lút cán, lâu rồi không làʍ t̠ìиɦ cậu vừa đi vào liền bắn tinh. Do thiếu không khí nên kɧoáı ©ảʍ bỗng trở nên phóng đại hơn, cậu sợ mình rêи ɾỉ ra tiếng liền cằm ©ôи ŧɧịt̠ A Cảnh liếʍ mυ'ŧ.
Côи ŧɧịt̠ bự rỉ tinh bị Bùi Uyên liếʍ mυ'ŧ ngon lành, cậu lắc mông không ngừng dập ©ôи ŧɧịt̠ vào sâu bên trong, miệng thì không ngừng bú ʍúŧ. Đột nhiên hông anh trai như điên cuồng thô bạo thúc lên trên, đầu Bùi Uyên bị một bàn tay giữ chặt ©ôи ŧɧịt̠ trong miệng cậu ra vào chục cái rồi.
Tiểu Uyên bị dập quá thoải mái, cậu vung tay loạn xạ rồi cao trào nước da^ʍ bắn tung tóe. Ít phút cậu cao trào xong hai người cũng bắn tinh, chăn bị lật ra bao nhiêu không khí trong lành ùa vào phổi cậu.
"Thật không ngoan, nửa đêm không cho anh trai ngủ lại vụиɠ ŧяộʍ ăn ©ôи ŧɧịt̠ của anh. Em xem anh nên trừng phạt em kiểu gì đây."
Bùi Uyên nuốt tϊиɧ ɖϊ©h͙ trong miệng, nhìn thấy vẫn còn sót trên môi liền liếʍ xuống.
"Ngon không?" Thẩm Cảnh đen mặt hỏi.
"Ngon, em muốn nữa. Hai người có cho không?"
Sau đó không cần biết bao lâu Bùi Uyên bị hai người đè ra ȶᏂασ thành một cái bánh kẹp, cậu nằm trên người anh trai phía sau lưng là A Cảnh. Hai cái lỗ da^ʍ đều bị ȶᏂασ phun nước, ba người tích tụ một đống du͙© vọиɠ lao vào điên cuồng trên giường.
Cuối cùng Bùi Uyên bị bắn căng đầy tạm thời không dám phát nứиɠ nữa.