Trùng Sinh Quay Về: Cầm Mười Tỉ Trở Lại Thập Niên 90

Chương 37: Tần Dĩnh Phản Công

Tần Dĩnh đứng trong phòng vệ sinh, hai tay khoanh trước ngực, cố gắng để nhiệt độ cơ thể giảm xuống chậm nhất có thể. Nhìn quanh, phòng vệ sinh đã bị tra dầu, trèo ra ngoài không được, cửa bị khóa chặt.

Bất lực, Tần Dĩnh không còn cách nào khác ngoài tiếp tục đập cửa hét lên: "Có ai ở bên ngoài không? Có ai không? Nếu có ai nghe thấy giọng nói của tôi, giúp tôi mở cửa với!" Tiếng đập cửa không hề nhỏ, nhưng lúc này đang vào học, âm thanh trong lớp đã át đi tiếng hét của cô, không ai có thể phát hiện ra có người bị nhốt trong nhà vệ sinh nữ.

Tần Dĩnh không ngừng đập cửa và kiên trì la hét, khi cô sắp bỏ cuộc trong tuyệt vọng, cô dường như nghe thấy tiếng ai đó. Âm thanh, cách đó không xa. Tần Dĩnh ngừng la hét, áp tai vào cửa.

Là Lưu Triệu và...... Tạ Chấp!

Dù ở kiếp này không muốn có quan hệ với hai người kia, nhưng bánh răng vận mệnh chính là trêu đùa con người. Lúc này, hai người giống như ác ma này là cơ hội duy nhất để cô sống sót! Tần Dĩnh nắm chặt tay, lại bắt đầu đập cửa hét to.

Ầm!

Cửa phòng vệ sinh được mở từ bên ngoài. Tạ Chấp và Lưu Triệu kinh ngạc đứng ở cửa, ngạc nhiên nhìn cô. Tần Dĩnh không thèm giải thích, cô cúi đầu cảm ơn hai người sau đó ánh mắt rơi xuống cái xô dưới bồn rửa tay.

Trong lớp học, Từ Hứa đang giảng bài trên bục, ánh mắt quét qua hai ghế trống trong lớp. Một cái là Tạ Chấp, Từ Hứa không ngạc nhiên khi nghe các giáo viên bộ môn khác nói sáng sớm hắn cũng không đến. Cái còn lại là vị trí của Tần Dĩnh.

Hướng Vân Phi nói rằng cô bị tiêu chảy trong nhà vệ sinh, Từ Hứa liền không hỏi thêm gì nữa, chỉ là lúc này theo lý mà nói cũng nên quay lại rồi. Đang suy nghĩ có nên nhờ bạn cùng lớp đến nhà vệ sinh xem thử, nếu nghiêm trọng thì tốt nhất nên đến phòng y tế của trường để lấy thuốc.

Ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, dáng người mảnh khảnh, nhỏ nhắn, trên người bộ quần áo ướt đẫm, khoe ra dáng người thiếu nữ yêu kiều uyển chuyển. Tóc cũng rối bù, trông rất chật vật.

"Tần Dĩnh, em đây là..."

Từ Hứa còn chưa nói xong, Tần Dĩnh đã mang theo xô nước đi nhanh vào lớp, rồi đi về hướng Vương Văn Gia. Lúc này Vương Văn Gia căn bản không có nghe giảng, cúi đầu cầm máy nhắn tin liên tục phát tin tức, khoe khoang hành vi trút giận trong nhà vệ sinh vừa rồi.

Lớp học vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên ồn ào, khi cô ta vừa ngước lên, một xô nước lạnh đã ào ào đổ xuống! Vương Văn Gia hoàn toàn choáng váng, chớp chớp mắt, ngẩng đầu nhìn thân ảnh ẩm ướt giống cô ta.

Tần Dĩnh? Làm sao cô ta thoát ra được! Sao cô ta dám làm vậy với mình!

Vương Văn Gia đột ngột đứng dậy, vừa rời khỏi ghế đã bị Tần Dĩnh dùng sức nhấn trở về, dùng giọng lạnh lùng cảnh cáo từng chữ: "Nước sông không phạm nước giếng, nhưng nếu cô trêu chọc tôi, tôi nhất định sẽ trả gấp đôi!"

Ồ! Trong phòng học vang lên một trận náo động, khϊếp sợ nghị luận, tiếng huýt gió, huýt sáo liên tục!

Từ Hứa nhíu mày: "Yên lặng, yên lặng, lớp học bắt đầu!" Thở dài, đành phải gọi cả hai phạt đứng bên ngoài.

Vương Văn Gia hừ lạnh một tiếng, đôi mắt đỏ hoe rất không tình nguyện uỷ khuất rời khỏi phòng học.

Tần Dĩnh lùi về phía sau một bước, khi đi qua bục giảng cúi đầu một cái: "Em xin lỗi, cô Hứa, em sẽ nhận hình phạt."

Từ Hứa nhìn sách giáo khoa trong tay cô, không tồi, ngay cả khi bị phạt đứng vẫn biết đọc sách. Cũng liền không nói thêm gì nữa, sau giờ học phải hỏi cụ thể hơn, bây giờ không phải lúc.

Kết quả là, ngoài phòng học hai thân ảnh ẩm ướt đứng trên hành lang, cách nhau khá xa, đều là một bộ dáng thuỷ hoả bất dung (*)

(*) 水火不容 [shūihuǒbùróng] - lửa nước không thể nào dung hoà làm một.

Lưu Triệu và Tạ Chấp cũng ở ngoài hành lang, rõ ràng là đang trong giờ học nhưng bọn họ chỉ đứng đó xem kịch như không cần đi học.

Lưu Triệu huýt sáo, hướng Tần Dĩnh dựng thẳng ngón tay cái: "Không ngờ tiểu học muội lại nóng tính như thế, tôi càng thích!"

Tần Dĩnh: "......" Ngước mắt liếc nhìn hắn.

"Cậu không phải lên lớp à?"

Tạ Chấp cười nhẹ thay cho câu trả lời: "Trong lớp làm gì có kịch vui a."

Vừa nói xong Từ Hứa đi tới cửa lớp: "Đừng nói chuyện ở đây."

Tần Dĩnh bị phạt đứng cũng đọc sách, cô cố ý giảng to, sợ Tần Dĩnh không nghe thấy, hai người này tại sao còn ở đây quấy rầy người khác!

Lưu Triệu đang định đá bóng, lại không nghĩ vừa bước một bước, quay người lại, đại thiếu gia Tạ gia vậy mà đã tiến vào phòng học rồi! Những điều kỳ lạ xảy ra hàng năm, năm nay lại đặc biệt nhiều!

Sau giờ học, Từ Hứa cầm sách giáo khoa bước ra khỏi lớp: "Hai người đến văn phòng với tôi. "

Tần Dĩnh đặt sách giáo khoa xuống, quần áo đã khô ráo, thoáng sửa lại tóc một chút rồi đi đến văn phòng.

Trong văn phòng, sau khi kể chi tiết sự việc, Từ Hứa nhìn Vương Văn Gia: "Vậy vì sao em lại nhốt em ấy trong nhà vệ sinh, còn đổ nước vào em ấy, việc làm của em rất quá đáng, em biết không!"

Vương Văn Gia vẫn là bộ dáng kiêu ngạo liếc Tần Dĩnh: "Em nhìn cô ta không thuận mắt. Dựa vào học giỏi ở trường mà kiêu, ai cũng không để vào mắt, em chính là muốn cho cô ta ghi nhớ thật lâu!"

Khẩu khí kia vẫn trước sau như một, chỉ khi Từ Hứa nói sẽ mời phụ huynh đến, thái độ Vương Văn Gia mới lập tức hoà hoãn lại, bắt đầu xin lỗi, thừa nhận sai lầm của mình.

Từ Hứa thở dài, yêu cầu hai người tự kiểm điểm, nhận hình phạt dọn dẹp một vòng, sau đó xua tay đuổi đi.

Vương Văn Gia bước ra khỏi văn phòng, Tần Dĩnh nhanh chóng đuổi kịp, nắm lấy cánh tay cô ta: "Vương Văn Gia, tôi đến cùng đã chọc giận cô khi nào!"

Vương Văn Gia liếc nhìn văn phòng phía sau, giáo viên không đi ra, ở khoảng cách này cũng không thể nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người: "Đừng tưởng rằng tao không biết, mày vừa quyến rũ Lưu Triệu vừa dây dưa với Tạ Chấp."

Tần Dĩnh cau mày: "Tạ Chấp?"

Vương Văn Gia cười lạnh: "Hừ, đừng cho rằng tao không biết, tao chính mắt nhìn thấy, trong ngõ, hai người suýt chút nữa đã hôn nhau. Tần Dĩnh, tao thật sự không nhìn ra a, mày so với những nữ sinh khác trong trường thủ đoạn cao hơn nhiều!"

Cô ta vì lấy lòng Tạ Chấp mà cùng Thường Đại Dũng trở mặt, hiện tại Tạ Chấp lại không chịu tiếp nhận cô ta, cô ta quả thực là tốn công vô ích rồi. Hết lần này tới lần khác còn nhìn thấy sự ái mộ của Tạ Chấp dành cho Tần Dĩnh, nghĩ đến lại khiến cô ta tức giận, muốn đuổi Tần Dĩnh ra khỏi trường ngay lập tức!

Tần Dĩnh cười khổ lắc đầu: "Vương Văn Gia, đừng suy bụng ta ra bụng người!"

Tần Dĩnh nói xong liền nhấc chân, Vương Văn Gia ở phía sau hỏi một câu: "Đừng nói với tao là mày không thích Tạ Chấp! Trong trường này, có rất ít người thực sự thích Tạ Chấp nhưng vẫn đổ xô theo đuổi hắn, tại sao? Bởi vì hắn có tiền có thế, cho dù lật tung Giang Thành cũng không có việc gì!”

Khóe miệng Tần Dĩnh cong lên giễu cợt, kiên quyết trả lời: "Không thích."

Trong giờ nghỉ trưa, Tần Dĩnh viết bản kiểm điểm dài 1.000 từ, bất quá giữa những dòng chữ đều là đạo lý, một chút cũng không cảm thấy mình sai. Cái sai duy nhất là đã chọn không đúng thời điểm, không nên tại trong giờ học.

Nộp bản kiểm điểm xong quay về ký túc xá, tắm rửa thay quần áo. Đồng phục mùa hè của trường trung học tư thục Đức Dương có hai bộ, là áo somi trắng với váy ngắn màu đen, vào thời điểm này cũng xem như mang phong cách tây. Chỉ là chất liệu này chỉ chú ý đến phong cách trường trung học tư thục mà không quan tâm đến sự thoải mái khi mặc nó.

Tần Dĩnh nhìn đồng phục học sinh trong tay, khóe miệng đột nhiên gợi lên một nụ cười.