"Nếu cậu cho rằng Hướng Vân Phi có thể ngăn cản tôi thì cậu đã đánh giá thấp tôi rồi." Nói xong, Tần Dĩnh xoay người sải bước đi xuống lầu. Hồi chiều, nếu Lưu Triệu không đến, cô sẽ tìm cách khác để thoát khỏi Hướng Vân Phi và lao lên lầu. Vì vậy những lời nói ra trước mặt Vương Văn Gia không tính là khoác lác, Tần Dĩnh kiếp này đã không còn là Tần Dĩnh để mặc cho bọn họ khi dễ khi trước.
Khi đến chân cầu thang, bước chân Tần Dĩnh hơi chậm lại vì Vương Viện Viện đang đứng ở đó, hình như đang đợi cô. Chỉ là lúc đó Vương Viện Viện nhờ cô giúp tìm phiếu ăn, là cố ý hay vô ý, cô cũng không biết.
"Tần Dĩnh ." Vương Viện Viện kích động hét lên một tiếng bước lên phía trước.
"Ừ, cậu đã tìm thấy phiếu ăn chưa?"
"tìm được rồi, tôi tìm được ở căng tin phía Đông, nhưng không có cách nào nói cho cậu biết, lại vội đi thi nên liền đi trước. Nhưng may mắn là cậu đã không bỏ lỡ cuộc thi."
"Ừm. Vậy cậu thi được không?"
"Khá tốt, tôi cũng không chắc, còn phải chờ kết quả a"
Vương Viện Viện nói không có sơ hở, nhưng không biết vì sao, Tần Dĩnh chỉ cảm thấy không vui. Cái gì mà may mắn cậu không có bỏ lỡ cuộc thi, tại sao có thể nói như vậy mà không áy náy, nếu như bỏ lỡ thì sao? Tần Dĩnh trong lòng thở dài, đừng nghĩ nữa, chuyện như vậy sẽ không bao giờ xảy ra nữa.
Cách đó không xa, hai người nghe thấy một tràng tiếng cười, cầm đầu là giọng nói rất quen thuộc, là Lưu Triệu:"cố lên a bạn học, sức bật của cô thật không tốt"
A! Tần Dĩnh cau mày, thay đổi hướng đến sân điền kinh. Trên cây hoa quế thơm ngào ngạt bên cạnh sân điền kinh, treo một chiếc ba lô, màu hồng nhạt, trên dây kéo treo một con búp bê nhỏ màu trắng. Hướng Vân Phi đứng dưới gốc cây liên tục nhảy lên, vươn tay với lấy chiếc ba lô treo trên cây. Xung quanh Lưu Triệu và những người khác đang cười đùa xem trò vui.
Mặc dù Hướng Vân Phi rất đáng ghét, Tần Dĩnh cũng không muốn ỷ thế hϊếp người. Lưu Triệu lấy lòng cô, cô cũng không thể dựa vào đó để bắt nạt người khác. Hơn nữa kiếp trước, Tần Dĩnh sâu sắc hiểu rõ ràng, cái gọi là áo giáp chính là vết sẹo chồng chất lên nhau, cho dù kiếp này có người nguyện ý bảo vệ cô, mạc danh kỳ diệu đối xử tốt với cô, cô cũng không dám dựa dẫm vào ai cả, hiểu quá rõ đạo lý rằng phải đấu tranh cho những gì mình muốn!
Tần Dĩnh sải bước tới, cô cao hơn Hướng Vân Phi nửa cái đầu, duỗi tay nhảy lên. Chiếc ba lô dễ dàng bị cô lấy xuống:"cậu đi đi, nếu có lần sau tôi sẽ tự mình trừng phạt cậu!"
Hướng Vân Phi đỏ mặt vì khóc, ôm balo của mình cúi đầu rất nhanh chạy đi. Lưu Triệu cũng thu lại bộ dạng tươi cười:"Tiểu học muội, em thi xong rồi, như thế nào?" Nói xong, nhận ra hành vi vừa rồi của mình hình như hơi quá nên giải thích một câu:"anh chỉ là cùng cô ấy chơi đùa thôi, cô ấy không phải nói là cùng em chơi đùa sao, anh cũng là học cô ấy."
"Lưu Triệu, cám ơn, nhưng xin anh lần sau đừng như vậy. " Tần Dĩnh thực sự không thích cách này, nhưng dù sao cô cũng nên cảm ơn, hành động của Lưu Triệu là vì ý tốt, thay cô trút giận:"Nếu làm như vậy, anh cùng cô ấy cũng không khác gì nhau."
Lưu Triệu một giây trước bởi vì Tần Dĩnh không biết suy xét mà mặt mày ủ rũ, nhưng nghe được Tần Dĩnh còn nghĩ tới hắn, trên mặt lập tức nở nụ cười: "anh đã giúp em rồi, mời anh một bữa đi, anh trả tiền cũng được."
Tần Dĩnh vừa định nói, Vương Viện Viện đã lên tiếng trước:"để em mời mọi người a, dù sao cũng là bởi vì giúp em tìm phiếu ăn. Mà này, Tần Dĩnh, tiểu màn thầu mà cậu mời tôi ăn ngày hôm đó rất ngon, chúng ta có thể ăn cái đó không, ngày hôm đó cậu đưa cho tôi giống như cũng chưa có ăn. " Vương Viện Viện nói xong liền nhìn Lưu Triệu:"Có chuyện gì vậy, em nói gì sai sao?"
Lưu Triệu không để ý tới cô ta, nắm lấy bả vai Tần Dĩnh xoay người đối mặt hắn:"anh ngày đó mua cho em đấy, em quay người liền đưa cho người khác? Tiểu học muội, anh rốt cuộc đã làm sai cái gì khiến em chán ghét như vậy, đồ của anh em cũng không cần. "
Đúng vậy a rốt cuộc đã làm sai cái gì khiến cậu chán ghét như vậy. Tạ Chấp vẫn đứng bên cạnh xem trò vui cũng tự hỏi mình câu hỏi tương tự, khoé miệng vui vẻ dần dần thu lại, ánh mắt bất động rơi trên thân ảnh mảnh khảnh
"Hôm đó em không đói, nên đưa cho cậu ấy, nhưng vẫn là rất cảm ơn anh hôm nay đã giúp em, còn có lúc trước giúp em cầm bình nước, còn có tiểu màn thầu của anh." Cứng đối cứng không phải là cách hay, huống hồ là người như Lưu Triệu
"anh thích em điểm nào để em thay đổi? "
"Nhưng trong lòng anh đã có em rồi, không thể thích người khác được."
Tần Dĩnh thở dài, giọng điệu của cô nhẹ nhàng và uyển chuyển nhất có thể:"Trong trường có rất nhiều cô gái tốt, em chỉ muốn học, sau đó đỗ đại học, phụng dưỡng cha mẹ. Thật xin lỗi. "
Lưu Triệu mất mát, sắc mặt tối sầm, Tần Dĩnh chú ý tới tay buông thõng bên người hắn rất nhanh nắm chặt nắm đấm. Lưu Triệu lúc này trông rất giống bộ dạng kiếp trước đưa thuốc cho Vương Văn Gia, khuôn mặt tối sầm, cười khổ nói rằng cô ép hắn, sao phải khinh thường hắn như vậy.
Tần Dĩnh hít một hơi thật sâu vội vàng nói thêm:"Nhưng chúng ta có thể làm bạn bè bình thường, giống như em và Vương Viện Viện a."
Lưu Triệu cười gượng:"Được rồi, vậy từ giờ chúng ta sẽ là bạn bè a "
"Ừm."
Sau khi Tần Dĩnh và Vương Viện Viện rời đi, bọn họ quay đầu lại, Lưu Triệu vẫn đứng quay lưng dưới gốc cây, không biết đang làm gì, cứ cúi đầu.
Tạ Chấp cũng quay đầu lại nhìn Tần Dĩnh, nhưng lúc này Tần Dĩnh vừa vặn quay đầu đi chỗ khác. Thu hồi ánh mắt, tiến lên một bước, đá vào bắp chân Lưu Triệu:"Chơi game."
Lưu Triệu lúc này mới quay người lại, tay trái còn đang dùng sức xoa xoa lòng bàn tay phải:"Gì? "
Tạ Chấp nắm lấy tay hắn lúc này mới nhận ra rằng hắn đã viết những gì hắn vừa nói vào lòng bàn tay. Nguyên lai là: "Trong lòng anh đã có em rồi, không thể thích người khác"
Hắn còn xúi Lưu Triệu đi trêu chọc Tần Dĩnh, bị cự tuyệt đến thương tâm, mà cảm thấy áy náy:"Nhanh lên, tao đói rồi, ăn chút gì rồi chơi game đi."
"Tạ Chấp, chúng ta chơi bóng rổ đi, hôm nay tao phong độ rất tốt, khẳng định có thể đánh bại mày."
Tạ Chấp đút tay vào túi cười khinh thường:"Nhân sinh tam, đại ảo giác."
Lục Thiếu Ninh đi theo, tùy ý hỏi một câu
"Cái đó tam đại ảo giác à?"
"Có người gõ cửa, cô ấy thích tôi, cùng, bạn có thể thắng tôi!" (P/s: thành ngữ này mình cũng không rõ lắm @@)
Lưu Triệu lúc này đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hắn cử động cổ tay và cánh tay, thề phải chiến đấu hết mình, để Tạ gia đại thiếu này nhìn rõ thực lực của mình. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng những gì Tạ Chấp nói là không sai, ít nhất một trong ba ảo tưởng lớn rằng "hắn có thể thắng hắn" là sai. Không những không phân thắng bại, mà Lưu Triệu còn bị đánh cho tơi bời, một cái bóng còn chưa chạm đến
"Được rồi, được rồi, đừng chơi nữa, tao mệt rồi, tao trở về tắm rửa, chúng mày còn chơi sao?" Lục Thiếu Ninh cũng không xê xích gì nhiều, vén vạt áo lên lau mồ hôi, lau xong còn không quên vẫy tay với các cô gái bên cạnh sân bóng rổ.
"Tao cũng không chơi nữa, trở về tắm rửa"
Tạ Chấp vẫn chưa thoả mãn: "Chúng mày đi trước đi, tao chơi tiếp một lúc"
Lục Thiếu Ninh và Lưu Triệu khoác vai nhau: "Đi thôi, dù sao cậu ta cũng không phải học sinh trung học nữa rồi, là học sinh lớp mười rồi!" Lời vừa dứt, một quả bóng rổ liền đập về phía cái mông của Lục Thiếu Ninh