Trùng Sinh Quay Về: Cầm Mười Tỉ Trở Lại Thập Niên 90

Chương 28: Theo Đuổi

Triệu Thuý Ngọc không ngờ tất cả quần áo đã được bán hết trong một khoảng thời gian ngắn như vậy:"Bạn học của con là người tốt, đều giúp đỡ con đúng không? Việc buôn bán nào có dễ dàng như vậy, nói bán liền bán hết."

Tần Dĩnh cười lắc đầu: "Mẹ, sao mẹ lại thiếu tự tin như vậy? Tay nghề của mình mẹ còn không rõ sao? Nhiều người hỏi còn hàng không, còn muốn mua a"

"gần đây cha con rất bận, hiện tại hai anh em họ công việc không xuể, chuyện cửa hàng quần áo nói sau đi." Triệu Thuý Ngọc là một người khiêm tốn, hiện tại cửa hàng nội thất đang làm ăn phát đạt, cuộc sống ngày càng tốt hơn nên cửa hàng quần áo đối với bà không cần thiết.

Tần Dĩnh cũng không vội, cô không nói về cửa hàng quần áo nữa, hỏi thăm cửa hàng nội thất rồi cúp điện thoại quay trở về ký túc xá

Gọi điện xong, cô trở về ký túc xá, cầm ấm nước đi xuống tầng lấy nước. Còn chưa lấy nước xong, cô đã nghe thấy giọng Lưu Triệu. Tần Dĩnh quay đầu lại nhìn, Lưu Triệu nghiêng người dựa vào tường căng tin, cầm chai sữa bò trong tay gọi cô:"Này, Tần Dĩnh."

Tần Dĩnh cau mày, giả vờ như không nghe thấy, cô quay người định rời đi, nhưng Lưu Triệu ngay lập tức đứng dậy và chạy đến chỗ cô:"Anh gọi em đó, tại sao lại chạy?"

Tần Dĩnh ho khan một tiếng. Nói xong lao vào phòng đun nước sôi:"Em đang vội đi lấy nước."

Trong phòng vang lên tiếng rót nước nóng vào bình giữ nhiệt, ngoài cửa là tiếng nói chuyện của Lưu Triệu và Tạ Chấp:"Thấy không, trông thấy tao liền thẹn thùng, quá dễ thương a!"

Tần Dĩnh co giật, đây gọi là thẹn thùng sao, hắn có hiểu lầm gì về thẹn thùng không! Tuy rằng cô hận Lưu Triệu bởi vì chuyện kiếp trước, nhưng lúc này, hắn đối với cô cũng không có làm chuyện gì xấu. Có lẽ, tránh xa một chút, hoặc không đi trêu chọc đối phương, kiếp này sẽ khác.

Khi lấy xong nước đi ra ngoài, Tần Dĩnh dựa trên nguyên tắc mặt nóng dán mông lạnh, hỏi cô ăn cơm có ngon không, cô chỉ gật đầu cho có lệ rồi sải bước đi về phía trước.

"Sao vội vã rời đi như vậy?" Lưu Triệu vừa nói vừa giật lấy bình nước nóng trên tay cô.

" bình. "

"Em sẽ để anh cầm." Tần Dĩnh hít một hơi thật sâu, cố gắng hết sức để kìm nén cảm xúc trong lòng. Ánh mắt liếc qua, cô thoáng thấy Tạ Chấp cách đó không xa với nụ cười vui vẻ trên môi, nhìn về phía này như thể xem trò vui

Cô muốn cướp lại nhưng không thể, vì vậy chỉ có thể để Lưu Triệu cầm đi về phía ký túc xá. Khi cô rửa mặt xong nằm trên giường, Vương Văn Gia ở giường bên cạnh chế nhạo: "Ồ, xem ra có người kiếm được rất nhiều tiền. Cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy đúng không?"

Vừa rồi trước khi lên giường, Tần Dĩnh ngồi đếm tiền, chỉ là hôm nay dựng một gian hàng, liền bán được gần 700 tệ. Trừ chi phí vải, tạm thời không tính chi phí lao động, lợi nhuận là khoảng 400 tệ. Đây là khi không có thương hiệu, không có cửa hàng. Lần này cô càng quyết tâm muốn mở một cửa hàng quần áo, dựa vào những kiểu dáng trong đầu và tay nghề của mẹ, cô nhất định sẽ làm cho cuộc sống của mình tốt hơn.

Đối với những lời chế giễu của Vương Văn Gia bên cạnh, cô chỉ nghe vào tai này ra tai kia, kéo chăn, nằm xuống trực tiếp ngủ thϊếp đi. Lúc nằm xuống, nghe thấy tiếng La Vân che miệng cười thầm ở phía đối diện. Vương Văn Gia bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ trực tiếp đổi mục tiêu sang La Vân:"Mày cười cái gì, mày cũng không phải người tốt lành gì, đừng tưởng tao không biết chuyện La gia chúng mày, mày muốn trèo cao Lưu gia, Lưu gia cũng không thèm nhìn mày."

"Vương Văn Gia, nếu như mày lại nói xấu La Vân, tin hay không tao hiện tại tới xé xác mày!" Ngay khi Kha Tâm Di mở miệng, Vương Văn Gia liền im miệng.

Tần Dĩnh nghiêng người cau mày. Tại sao kiếp trước cô không để ý Vương Văn Gia rất sợ Kha Tâm Di, giữa hai người này có quan hệ gì!

Ngày hôm sau, Tần Dĩnh chạy bộ vào buổi sáng như thường lệ rồi lên lớp. Buổi trưa, cô ăn cơm rồi trở lại lớp để tự học. Cô cũng phải chuẩn bị cho cuộc thi tri

thức vào thứ Tư, mặc dù cô đã chuẩn bị từ đầu năm học

Có thể do cuộc thi tri

thức sắp diễn ra, trong lớp có nhiều người tự học hơn nên dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng cô vẫn bị ảnh hưởng bởi bầu không khí căng thẳng và bắt đầu hồi hộp. Khi lớp học buổi chiều bắt đầu, bên ngoài phòng học có người gọi cô:"Tần Dĩnh, có người tìm cậu."

Tần Dĩnh ngẩng đầu liền thấy Lưu Triệu ở ngoài lớp đang mỉm cười vẫy tay với cô. Nhưng Tạ Chấp và Lục Thiếu Ninh vẫn như ngày hôm qua, uể oải dựa vào lan can, giống như đang xem kịch vậy, rất thích ý.

"Tần Dĩnh, Tần Dĩnh, mau đi ra."

Tần Dĩnh cau mày, một lúc sau, các học sinh trong lớp đang tự học nhìn cô, trên mặt họ nở nụ cười đầy ẩn ý:"Tần Dĩnh, cậu biết học trưởng Lưu Triệu sao?"

Lưu Triệu cũng là một trong những nhân vật có ảnh hưởng trong trường, tuy hắn không nổi tiếng bằng Tạ Chấp và Tống Hà, nhưng hắn cũng là đối tượng ngưỡng mộ của nhiều cô gái. Tần Dĩnh bất đắc dĩ đứng dậy bước ra khỏi lớp, khuôn mặt cô vẫn vô cảm như mọi khi:"Có chuyện gì vậy?"

"cái này cho em. Sữa bò vị dâu này là ngon nhất. Anh đặc biệt mua cho em đó."

Tần Dĩnh không nhận, thậm chí nhìn cũng không nhìn sữa bò kia, chỉ là nghi ngờ nhìn Lưu Triệu:"Em không có quen anh."

"Anh biết em a, hơn nữa tối hôm qua không phải đã nói cho em biết sao, anh tên là Lưu Triệu, học lớp 2-3."

"Xin lỗi, em không có thói quen uống đồ của người lạ, cảm ơn, nhưng đến giờ học rồi, em vào đây." Nói xong, Tần Dĩnh quay người trở về phòng học.

Lưu Triệu vẫn không bỏ cuộc, mỉm cười giơ cao sữa bò:"Vậy anh để sữa ở đây cho em." Nói xong quay người đi lên lầu, bình sữa bò màu hồng vẫn còn ở trên bệ cửa sổ, bởi vì hàng tháng thay đổi chỗ ngồi, Tần Dĩnh chỉ đổi theo chiều kim đồng hồ từ bệ cửa sổ sang một bên khác của lớp học.

Tần Dĩnh hít một hơi thật sâu, khi cô bất đắc dĩ nhìn lại, cô vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Tạ Chấp, khoé miệng cười vừa lưu manh vừa xấu xa. Tại sao lại cảm thấy chuyện này có liên quan đến hắn?

Tần Dĩnh lắc đầu, bình ổn lại cảm xúc làm đề, dù sao chuyện cấp bách trước mắt chính là cuộc thi tri

thức vào ngày mai.

Cùng ngày, Tần Dĩnh đã gặp rất nhiều gương mặt quen thuộc đến mua quần áo khi cô dựng gian hàng ngày hôm qua, nhiều người hỏi cô còn quần áo không và khi nào bán tiếp. Tần Dĩnh lần này không từ chối, cô chỉ nói khi nào có dịp sẽ báo cho mọi người biết.

Cuộc thi tri thức vào Thứ Tư lúc 2 giờ chiều. Hôm nay toàn bộ trường trung học tư thục Đức Dương được nghỉ nửa ngày, những người đăng ký thi buổi sáng đều đi chuẩn bị thi, những người không tham gia thi cũng không có ý định xem. Buổi trưa liền tự do hoạt động.

Sau bữa trưa, các phòng học trong trường đều đóng cửa, cô ngồi dưới cây đại thụ đọc sách. Phần thi tri

thức có hai vòng, vòng thứ nhất từ

2 giờ đến 3 giờ 30 phút thi vấn đáp, vòng thứ hai sẽ diễn ra sau đó một tuần, tại nhà thi đấu, học sinh từ các trường khác sẽ đến tham gia cuộc thi

Tần Dĩnh vừa ngồi xuống đặt sách lên đùi thì giọng nói lo lắng của Vương Viện Viện đã vang lên:"Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, hu hu hu, mẹ mà biết sẽ gϊếŧ mình mất."

Tần Dĩnh ngẩng đầu lên, Vương Viện Viện nhìn thấy cô, liền chạy đến bên cô như vớ được cọng rơm cứu mạng:"Tần Dĩnh, cậu có thấy phiếu ăn của tôi không? Phiếu ăn của tôi không còn nữa. Còn có tiền sinh hoạt phí tháng này nhà trường mới cấp, nếu mẹ phát hiện thiếu nhiều tiền như vậy nhất định sẽ đánh chết tôi. Tần Dĩnh, hu hu hu, cậu có thể giúp tôi cùng nhau tìm không?"

Tần Dĩnh cau mày, nhất thời không biết nên làm gì, dù sao cuộc thi cũng sắp bắt đầu