Trùng Sinh Quay Về: Cầm Mười Tỉ Trở Lại Thập Niên 90

Chương 22: Tần Dĩnh Tức Giận!

Tần Dĩnh ngước mắt ngạc nhiên, Tạ Chấp vừa định nói câu tiếp theo, cô liền nhấc chân chạy về phòng học từ một con đường khác. Buổi trưa ăn cơm ở căng tin, bàn bên cạnh đang nghe radio, sau vở kịch "Tình yêu" phát một đoạn tin tức:" quản đốc Vương xưởng gỗ Giang Thành, đã bị bắt để điều tra vì nghi ngờ tham nhũng và hối lộ. Quản đốc mới của xưởng gỗ đã tiếp quản công việc diễn ra bình thường."

Cơn gió này thổi mạnh hơn Tần Dĩnh mong đợi. Tuy nhiên, Tần Dĩnh, người đã được đưa đến văn phòng để thẩm vấn ngày hôm đó, biết được bức thư khởi tố của cô và Tiểu Uông chỉ là một mồi dẫn hoả. Kỳ thật công tác điều tra Vương Phát Tài đã âm thầm tiến hành từ lâu. Bằng không lửa cũng sẽ không lan nhanh như vậy.

Buổi chiều, Tần Dĩnh thu dọn đồ đạc mang đến lớp học như thường lệ, sau khi tan học về thẳng nhà. Tiết cuối buổi chiều là tiết thể dục, Tần Dĩnh buộc tóc lại thật chặt, đi theo Vương Viện Viện ra khỏi tòa nhà dạy học. Hàng đầu tiên, Kim Trạch thổi còi:"Trước tiên chạy ba vòng khởi động!"

Một hồi ai oán trong lòng, mọi người di chuyển và bắt đầu chạy bộ. Một lúc sau, Vương Viện Viện chạy đến bên cạnh cô hỏi:"Tần Dĩnh, bạn chuẩn bị cho cuộc thi tri thức như thế nào rồi?"

Cuộc thi tri

thức sau ngày Quốc Khánh, Tần Dĩnh đăng ký, Vương Viện Viện cũng đăng ký. Bây giờ đây là để thăm dò tình hình quân địch. Tần Dĩnh vừa cười vừa điều chỉnh hô hấp của mình khi chạy:"Vậy đó, còn bạn thì sao?"

Vương Viện Viện cười lắc đầu: "Chưa biết phải chuẩn bị những gì, đến ngày Quốc khánh lại nghĩ a" Nói rồi chạy ra.

Nhìn bóng lưng của Vương Viện Viện, Tần Dĩnh mỉm cười. Rõ ràng thấy cô ấy làm một cuốn sổ bài tập, hẳn là chuẩn bị kỹ càng mới đúng, lại nói không biết phải chuẩn bị những gì. Tuy nhiên cô không bận tâm, biểu hiện giả dối để đối phương thả lỏng cảnh giác là chuyện quá bình thường, mọi chuyện còn phải chờ kết quả trong cuộc thi tri

thức.

Một nửa của tiết học thể dục đã kết thúc, thời gian còn lại là lúc mọi người tự do hoạt động. Các học sinh nam hẹn nhau chơi bóng rổ, Tần Dĩnh lại vào lớp đọc sách. Ba lô cầm lên để bên chân, nhưng khi hạ mắt xuống, đã thấy vết mực trên khóa kéo. Vẻ mặt trầm xuống, hô hấp cũng nặng nề hơn

Khi kéo khoá, thấy chiếc váy màu trắng phía trên có hoa văn hoa quế màu vàng nhạt đã bị vẩy mực. Mực chưa khô hẳn, ước chừng bị tạt không lâu. Tần Dĩnh nắm lấy váy trong tay ngửi thử, mùi hương này quá đặc biệt làm cô liên tưởng đến một người. Mà vừa rồi cũng chỉ có cô ta rời đi. Nghĩ đến đây, Tần Dĩnh cầm váy đi ra ngoài. Thời điểm tự do hoạt động, Tạ Chấp chơi bóng rổ, Vương Văn Gia cũng đi theo, cho nên lúc này, cô ta có lẽ đang ở trên sân bóng rổ. Tần Dĩnh nổi giận đùng đùng chạy xuống lầu thì gặp Vương Viện Viện.

"Tần Dĩnh ? Bạn làm sao vậy? Váy của bạn bị sao thế?"

Tần Dĩnh không nói, nhưng chân lại tăng tốc. Vương Viện Viện không yên lòng mà đi theo. Khi Tần Dĩnh đến sân bóng rổ, Vương Văn Gia đang đứng ở mép sân, tay cầm chai nước, háo hức nhìn Tạ Chấp đang đổ mồ hôi như mưa trên sân

"Vương Văn Gia!" Tần Dĩnh tức giận hét lên, khi tiếng nói vừa dứt, cô đã đứng trước mặt Vương Văn Gia:"Cái này là do cô làm đúng không!"

Vương Văn Gia mím môi, còn chưa kịp nói chuyện, Hướng Vân Phi đã đứng trước mặt cô, chặn trước mặt Vương Văn Gia:"Tần Dĩnh, mày muốn thế nào? Đừng nghĩ ở trường này mày có thể ngang ngược, Gia Gia không phải người mày có thể khi dễ!"

Tần Dĩnh vẫn giơ chiếc váy bị nhuộm bẩn của cô lên, quay đầu nhìn Vương Văn Gia: "Tôi hỏi cô, cô đã làm điều này?"

Vương Văn Gia giương cằm lên:" mày có bằng chứng nào chứng minh việc này do tao làm sao?"

"mực này cô mới mua, còn nữa trong lớp cả buổi học khoe khoang mùi hương của nó, cô dám nói mùi hương trên váy của tôi cùng mực của cô không cùng một mùi sao! "

Vương Văn Gia sắc mặt cứng đờ. Mực là lúc anh trai từ nước ngoài mang về cho cô ta, hôm qua không kìm lòng được mà khoe với mấy bạn học trong lớp. Hôm nay trong giờ học thể dục, cô ta ngại phơi nắng muốn xin nghỉ, chạy về phòng học trộm một lúc cho mát, nhìn thấy ba lô của Tần Dĩnh để trên ghế, lại cảm thấy tức giận khi nghĩ đến cảnh đám nam sinh đã nhìn cô mặc váy lần trước ở sân trượt băng. Lúc đấy xúc động nhất thời, tạt mực vào đó, rồi sợ gây nghi ngờ, cũng không sợ bị cháy nắng lập tức quay trở lại sân. Tuy không muốn nhưng cuối cùng cũng bị phát hiện vì mùi thơm đặc biệt của loại mực này.

Mắt thấy nói dối không được nữa, Vương Văn Gia dứt khoát thừa nhận:"Đúng, đó là mực của tao, nhưng tao không cố ý làm đổ nó. Tao là vô tình làm đổ nó vào váy của mày. Ai bảo mày xách cặp vào lớp?"

Tần Dĩnh chế nhạo:"Vô tình? Chỗ ngồi của tôi cách cô một dãy. Ba lô của tôi để trên ghế. Váy ở trong ba lô. Như thế nào động đến cô rồi, để cô không cẩn thận đổ vào trong ba lô"

Có lý có chứng, Vương Văn Gia thấy không nói được nữa, đành phải nén xúc động mà giả vờ đáng thương:"Tôi... tôi thật sự là không cẩn thận, không phải chỉ là váy thôi sao, sao lại mắng tôi như vậy. Tần Dĩnh, cho dù cô có ghét tôi đi chăng nữa thì cũng có nhiều người như vậy, cô quá hung dữ, tại sao không thể trở về ký túc xá lại nói sao?" Nói xong vẫn nhẹ nhàng nức nở, nhưng Tần Dĩnh trừng mắt càng giống muốn bạo động.

Thấy vậy, Hướng Vân Phi vòng tay ôm Vương Văn Gia nhẹ nhàng an ủi cô ta, sau đó phẫn nộ nhìn Tần Dĩnh: "Tần Dĩnh, mày đã đi quá xa rồi! Đừng tưởng rằng có thành tích tốt thì làm gì cũng được. Đức Dương không phải là nơi mày có thể ngông cuồng."

"Đúng vậy a Tần Dĩnh, nếu là vì chiếc váy này, tôi sẽ bồi thường cho cô. Nói cho tôi biết cô muốn bao nhiêu, tôi sẽ cho cô."

Hô hấp của Tần Dĩnh càng ngày càng mạnh, l*иg ngực cũng phập phồng theo nhịp thở càng lúc càng gấp gáp. Những người này đầu óc rốt cuộc phát triển thế nào vậy, tại sao những điều xấu lại được coi là đương nhiên, còn muốn đem đối phương nói thành người xấu, kẻ ác! Lúc này, quả nhiên có một số người xung quanh bị Vương Văn Gia và Hướng Vân Phi thuyết phục, bắt đầu buộc tội cô là hung hãn và xấu tính, thậm chí lật lại tin đồn báo bảng lần trước cô độc đoán chuyên quyền.

"Đúng vậy a, chỉ một cái váy thôi, đáng bao nhiêu a."

"Móa, tôi biết cô ta được nhà trường trợ cấp, còn đuổi đồng bạn của mình để lấy tiền thưởng báo bảng. Tôi không nghĩ bộ váy này đáng giá nhiều tiền, cô ta chỉ muốn nhân cơ hội hạ nhục người khác thôi."

Tần Dĩnh đã cố gắng hết sức để không nghe những lời bàn tán, có thể vì tuổi còn nhỏ, vẫn sẽ bị ảnh hưởng bởi những tiếng nói xung quanh. Vừa muốn bộc phát, chỉ nghe thấy phịch một tiếng cực vang, một quả bóng rổ đập mạnh xuống đất và sau đó bật lên cao, những cuộc thảo luận xung quanh đột ngột kết thúc. Ánh mắt của mọi người đều hướng về Tạ Chấp, hắn mặc một chiếc áo vận động trắng, vén áo lên lau mồ hôi trên trán

"Không chơi nữa" hắn đi đến bên cạnh, vặn nước, ngẩng đầu nhấp một ngụm.

Tần Dĩnh không có nửa điểm thưởng thức bộ dáng tràn đầy hormone của hắn sau khi vận động, cô thở dài đẩy váy của mình vào tay của Vương Văn Gia: "80 tệ, tôi mua chiếc váy này với giá 80 tệ. Nó ở quảng trường trung tâm, cô có thể đến đó nếu không tin" Thật ra, bây giờ nghĩ lại, tại sao phải bận tâm, cần gì phải dây dưa không rõ với loại người này, hà cớ gì phải đi trêu chọc cô ta, sống cuộc sống của chính mình không tốt sao!

Vương Văn Gia xoa xoa nước mắt còn chưa nặn ra, từ trong túi lấy 80 tệ đưa cho cô:"Này, đó là bồi thường cho chiếc váy của cô, nhưng tôi thực sự không cố ý."

Tần Dĩnh đưa tay đón lấy, chỉ thở dài không thể bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ. Nhưng cô không ngờ Vương Văn Gia thả tay trước khi cô kịp cầm. Ba tờ 50 tệ đều rơi xuống đất. Khi Tần Dĩnh ngước mắt lên, cô thoáng thấy nụ cười nhanh chóng tắt trên khóe miệng cô ta. Nụ cười đó rõ ràng là đang đùa cợt cùng đắc thắng. Cô ta, cố tình!