Bộ dạng chế nhạo người này trông thật sự rất kinh tởm. Tần Kiến Quốc cũng cứng rắn trừng mắt nhìn Trương Đức Quý:"Tôi không biết sau này sẽ thế nào, nhưng kể cả anh có tới cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không làm công việc gác cửa cho anh!" Nói xong kéo Tần Dĩnh đi vào cửa hàng vật liệu gỗ
Tần Dĩnh bị cha cô kéo quay đầu nhìn Trương Đức Quý và vài người khác, lạnh lùng liếc đối phương, sau đó, theo cha tìm quản đốc bán hàng cửa hàng vật liệu gỗ. Sau khi đơn giản nói chuyện qua, ý định ban đầu của Tần Kiến Quốc là đặt vật liệu gỗ trước, nhưng bị Tần Dĩnh đưa tay giữ chặt ông. Quay người, cả hai khẽ thì thầm:"Con gái, con cũng thấy Trương Đức Quý và những người khác cũng ở đó. Không nhanh chóng đặt trước, cha sợ đêm dài lắm mộng bọn họ tới quấy rối a."
Tần Dĩnh cười nháy mắt:"cha, chờ một chút, chúng ta chờ ông ta đến"
"Ừ?" Tần Kiến Quốc không hiểu, nhưng như Tần Dĩnh dự đoán, cuộc trò chuyện còn chưa kết thúc, Trương Đức Quý đã cùng quản đốc Vương đi tới.
Mức giá đã thương lượng trước đó cũng bị quản đốc Vương ngăn chặn kịp thời:"Tiểu Uông, đừng vội, quản đốc Trương bọn họ tốt hơn nhiều, đi cùng bọn họ trước, đừng chậm trễ tiến độ của nhà máy sản xuất đồ gỗ. "
Quản đốc bán hàng tên Tiểu Uông thương tiếc nhìn qua Tần Kiến Quốc và con gái, nhưng quản đốc nhà máy đã lên tiếng, vì vậy ông không còn cách nào khác ngoài việc bỏ đơn đặt hàng này.
Trương Đức Quý chắp tay sau lưng đi tới, cao hơn Tần Dĩnh nửa cái đầu, cúi đầu nhìn cô:"Con ranh, chuyện lần trước tao vẫn chưa tính sổ mày. Lần này mày còn muốn mua vật liệu gỗ? Để tao nói cho mày biết, mày muốn mua bao nhiêu tao liền mua bấy nhiêu, một mảnh gỗ cũng đừng hòng mua được! "
Tần Dĩnh nghiêng đầu sang một bên, hai mắt trong veo sáng ngời nhưng lộ ra vẻ kiên định không gì lay chuyển được: "Ồ vậy ư?" nói xong liền nhìn về phía quản đốc nhà máy Vương ở bên cạnh:"quản đốc Vương, làm ăn trên cơ sở ai đến trước được phục vụ trước. Chúng tôi đang đàm phán với quản đốc Uông, ngài như vậy có phải không tốt lắm hay không? Là bắt nạt tôi tuổi còn nhỏ sao?"
Quản đốc Vương cười ha hả:"Ồ, không phải khi dễ các ngươi. Đừng lo, các ngươi cần mua không nhiều. Khi nào nhà máy đồ gỗ mua xong, tôi sẽ bán phần còn dư cho các ngươi. "
Nói là nói như vậy, nhưng chờ nhà máy mua xong rồi thì phải đợi đến ngày tháng năm nào, số còn dư lại đều là một số phế liệu không dùng được. Nhưng từ lúc nhìn thấy Trương Đức Quý trong cửa hàng, Tần Dĩnh đã không có ý định mua vật liệu gỗ ở đây. Nghe đến đây, cô mỉm cười:"quản đốc nhà máy Trương muốn bao nhiêu? Nếu chúng tôi tăng giá, ngài có thể bán cho chúng tôi trước không?"
Khi quản đốc Vương nghe thấy vậy, tay phải nắm lại ho nhẹ một tiếng:"Đối với gỗ thông, giá gốc là 350. Vì mối quan hệ quen biết với quản đốc Trương, tôi bán cho ngài ấy 340. Các ngươi định thêm bao nhiêu?"
Giá 340 giống với giá bán lẻ mà Tần Dĩnh đã hỏi trước đó, nhưng chênh lệch khá nhiều so với giá nhập hàng. Rõ ràng, quản đốc Vương muốn nhân cơ hội tăng giá để họ biết khó mà lui, hoặc giúp Trương Đức Quý hạ nhục họ.
Tần Dĩnh sau khi nghe lời này cũng không vội, nghi ngờ nhìn về phía quản đốc Vương: "Nhưng giá cả này không giống với những gì quản đốc Uông nói vừa rồi a."
"Tiểu Uông mới đến, anh ta lầm rồi, tôi là quản đốc nhà máy, nên tôi nhất định đúng."
Tần Dĩnh thở dài hỏi lại:"Quản đốc nhà máy Trương cũng là giá này sao ? "
Quản đốc Vương chắp tay sau lưng, ưỡn ngực: "Đó là đương nhiên."
Tần Dĩnh trong lòng tính toán một hồi: "Ồ, nếu là 340 thì chúng tôi không có khả năng a. Dù sao cũng là nhà máy quốc doanh nên chúng tôi không vội." Nói xong, kéo Tần Kiến Quốc xoay người rời đi.
Không chỉ Trương Đức Quý và những người khác bối rối, Tần Kiến Quốc cũng không hiểu ý tứ của con gái mình. Sau khi rời cửa hàng vật liệu gỗ, Tần Kiến Quốc nhìn lại chắc chắn rằng Trương Đức Quý không có đuổi theo chế nhạo lúc này mới mở miệng hỏi: "Con gái, vừa rồi con nói muốn tăng giá làm cha sợ con sẽ tùy tiện định giá, nhưng toàn bộ Giang Thành chỉ có một cửa hàng vật liệu gỗ. Nếu đó là một cửa hàng bán lẻ, chúng ta sẽ không thể bán đồ nội thất với giá đó, sẽ không có lãi a"
Tần Dĩnh đương nhiên biết chuyện này, nhưng giá này rõ ràng không đúng, nên cô phải điều tra, lấy chứng cứ chắc chắn:"cha, lúc trước quản đốc Vương rõ ràng đưa cho chúng ta giá 300 tệ, nhưng khi đến chỗ quản đốc Vương, lại thành 340. Còn nói nhà máy sản xuất đồ gỗ cũng là cái giá này, cha không cảm thấy kỳ quái sao?"
Vừa rồi bị Trương Đức Quý chọc giận, Tần Kiến Quốc đã bị lời nói của Tần Dĩnh làm tỉnh:"Ý con là..."
"Suỵt, chúng ta trở về rồi hãy nói."
Hai cha con về nhà, trong bữa ăn đơn giản trò chuyện. Dù sao cửa hàng cũng chưa chọn được, vật liệu gỗ từ từ có thể nghĩ cách khác. Nghe vậy, Tần Kiến Quốc gật đầu đáp ứng:"ừ, cũng đúng lúc. Vẫn còn rất nhiều gia đình trong tiểu khu Vạn Phúc. Cha khả năng còn phải làm một thời gian nữa."
Sau khi ăn trưa, khi mẹ Tần giúp cô thu dọn đồ đạc, lật đến một chiếc két sắt nhỏ hình hộp, lấy ra hỏi: "Dĩnh Dĩnh, cái gì thế này?"
Thời điểm Tần Dĩnh quay đầu lại nhìn thấy két sắt, trong lòng cô hoảng hốt, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh, cầm lấy két rồi giải thích:"Một món quà từ một người bạn cùng lớp."
"Chính là bạn học cho cha con tiền mở cửa hàng?"
Tần Dĩnh không nghĩ nhiều, gật đầu đáp lại:"vâng, là bạn ấy."
Tần Kiến Quốc hôm nay không đến tiểu khu Vạn Phúc, trong buổi trưa liền uống chút ít rượu: "Bạn học đó của con, nếu có thời gian đưa về nhà, chúng ta phải cảm ơn người ta."
Tần Dĩnh cầm chiếc két sắt trong tay đứng dậy, sau đó thu dọn đồ đạc dưới ánh mắt của mẹ lên xe buýt. Cầm chiếc ba lô trên tay mà tự đáy lòng thấy chột dạ lại nghĩ mà sợ
Vốn nghĩ không thể lãng phí vài ngày cuối tuần, bây giờ xem ra, có vẻ như sau này khoá nó trong tủ quần áo ký túc xá sẽ an toàn hơn. Khi về đến ký túc xá, ký túc xá vắng tanh. Thả ba lô, khóa két sắt, sau đó đi xuống lầu lấy nước. Tần Dĩnh bên tai lại đầy những lời bát quái của hai cô gái bên cạnh:"Này, cậu có nghe nói Vương Văn Gia từ lớp một hình như đã quan hệ với Tạ Chấp không."
"A? Tạ Chấp ? Vị thiếu gia nhà họ Tạ kia? Không phải đâu, ánh mắt anh ta không phải rất cao sao? Vương Văn Gia đó trông như thế nào?"
"Cũng được, cảm thấy không có gì đặc biệt, tôi không biết tại sao Tạ Chấp lại thích cô ta, nhưng quả thật họ đã học chung từ cấp hai đến lớp mười a. Vẫn học cùng lớp với Vương Văn Gia, cậu vẫn chưa hiểu mục đích của việc này sao? Hơn nữa a, hôm qua, tôi tình cờ có mặt tại sân trượt băng, Vương Văn Gia và bạn trai cô ta đã ở cùng nhau, sau đó Tạ Chấp đã nhìn thấy họ."
"sau đó thì sao, sau đó thì sao" Tình bạn của con gái chính là từ bàn luận bát quái, càng ngày càng sâu đậm.
Tần Dĩnh chỉ biết một phần chuyện xảy ra tiếp theo, nhưng cô không biết tại sao Tạ Chấp lại động thủ với Thường Đại Dũng. Nhưng bây giờ, cô đã đoán được bảy, tám phần. Ngay khi ấm nước đầy, Tần Dĩnh bưng ấm đi về, không tiếp tục nghe nữa. Dù là Vương Văn Gia hay Tạ Chấp, cô chỉ muốn tránh xa.