Vẻ mặt Tần Dĩnh bình tĩnh, nhìn không ra chút chột dạ nào. Cô dùng đũa gắp rau cho cha và mẹ:"cha, mẹ đừng lo lắng, từ nhỏ cha đã dạy con thành thật, làm người ngay thẳng, con nhớ hết. Số tiền này thật sự là do đồng học trả tiền cơm cho con, con tính qua, nếu ở trường tiết kiệm một chút thì một trăm tệ là đủ, nên con tìm bốn đồng học trả 50 tệ cho con. Chẳng phải chúng ta vẫn còn nợ chú Lý đó sao? Dù người ta không giục nhưng chúng ta hãy trả lại trước đã, nợ người khác không tốt. "
Tần Kiến Quốc liếc nhìn tiền trên bàn, trong lòng vẫn là có chút bán tín bán nghi:"Những gì con nói có đúng không?"
Tần Dĩnh cười gật đầu:"cha, con nói cho cha biết, con có thể vừa học vừa kiếm tiền. Hôm nay con đã đến hỏi giáo viên. Trong trường có bảng thông tin, cũng như các lễ hội nghệ thuật, sự kiện thể thao và các hoạt động khác có tiền thưởng. "
Nghe vậy, Tần Kiến Quốc cũng rất vui mừng, Triệu Thuý Ngọc còn cầm thìa sứ đưa từng muỗng canh trứng trước mặt vào bát của Tần Dĩnh:"Ngay cả khi con có thể kiếm tiền, con vẫn nên tập trung vào việc học."
Tần Dĩnh mỉm cười gật đầu, cô cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy cha mẹ mình cầm hai trăm tệ. Buổi tối, Tần Dĩnh ngồi ở bàn học, ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời, đèn trên đầu cô cũng không quá sáng, cô thắp một ngọn nến bên cạnh. Trong khoá huấn luyện quân sự cô đã đọc gần hết sách ngữ văn, lần này chỉ mang về sách toán học.
Những gì ta nói với cha mẹ lúc tối không phải là nói dối, bảng thông tin có tiền thưởng cho các hoạt động, nhưng số tiền bao nhiêu thì cha mẹ không biết. Sau lần thử nghiệm trên chiếc két sắt trước, có thể thấy rằng mặc dù chiếc két sắt này có thể tăng gấp đôi sau mỗi 24 giờ, nhưng nó có một giới hạn nhất định. Sau khi tăng lên mười tờ 50 tệ liền không tăng lên nữa.
Sau khi học xong, trời đã khuya, hôm sau tỉnh dậy thì thấy cha mẹ không có ở nhà. Tần Dĩnh tắm rửa xong thay quần áo, Triệu Thuý Ngọc từ bên ngoài trở về cầm nhiều cái bánh bao trên tay. Những chiếc bánh to, bột mềm mịn, chưa cho vào miệng đã ngửi thấy mùi thơm. Tần Dĩnh đã ăn tổng cộng hai cái bánh bao thịt trước khi ra khỏi cửa. Hôm nay thời tiết tốt, kiếp trước cô không để ý đến cuộc sống chung quanh, một mực sống dưới sự che chở của cha mẹ. Bây giờ ta đã về, ta phải nắm lấy tốt cơ hội này!
Năm 1996, mặc dù không đến mức không đủ cơm ăn, nhưng không có nhiều hộ tư nhân kinh doanh hoạt động tốt, phần lớn hàng hóa đến từ các nhà máy lớn của nhà nước. Vào thời điểm này, hầu hết mọi người đều tự hào được làm việc trong các nhà máy quốc doanh, cho đó là cần câu cơm. Trong số nhà máy lớn ở Giang Thành, một trong số đó là nhà máy sản xuất đồ nội thất nơi Tần Kiến Quốc làm việc. Nghĩ đến kiếp trước, cái nhà máy này không chỉ lấy đi cánh tay của cha ta, còn đuổi cha ta đi với mấy trăm tệ. Nghĩ đến đây, ngực Tần Dĩnh như bị chặn lại không thở ra hơi đến mức sợ
Thấy đã gần đến giờ ăn trưa, Tần Dĩnh mua báo ở điểm dừng, xoay người đi về phía nhà máy sản xuất đồ nội thất. Tần Dĩnh theo tiếng người đi. Chú Lý vốn đang vội vàng chạy ra, vừa nhìn thấy Tần Dĩnh thì sững sờ một lúc, liền nắm lấy cánh tay cô đưa cô ra ngoài:"Cháu nhanh lên, mau xuống căng tin gọi điện thoại cho mẹ cháu đến, cha cháu đã xảy ra chuyện."
Khi lời nói vừa dứt, Tần Dĩnh, người đang bị dẫn đi, thoát ra quay người bước nhanh đi vào:"cháu đi xem một chút. "
Bước chân dưới chân bất giác nhanh hơn, đẩy đám người đông đúc sang một bên, sau đó ta nhìn thấy cha Tần đứng giữa đám người. Quản đốc hung hãn đứng đối diện với ông, Trương Đức Quý.
"Tần Kiến Quốc, nguyên bản hai trăm tệ cũng không phải chuyện lớn, anh phải thừa nhận, tôi cũng không cần số tiền này, sao lại ngoan cố như vậy! Vì anh biết ăn cắp là sai"
Tần Kiến Quốc là người trung thực đôn hậu, khuôn mặt ông đỏ bừng khi bị vu oan trộm tiền:"Tôi không có, tôi nói rồi, tiền đó không phải của anh, tôi chưa bao giờ lấy tiền của anh."
"Lão Tần, tôi không phải không biết điều kiện của gia đình anh như thế nào, trước đây anh còn vay tiền tôi để mua cho con gái anh cặp sách mới, ngày hôm sau liền lấy ra 200 tệ trả Lý Quang? Anh nói anh không lấy tiền của tôi, bằng chứng ở đâu? Anh có bằng chứng nào chứng minh số tiền đó là của anh không? "
" Tôi, tôi, tôi... " Tần Kiến Quốc tức giận lắp bắp
Tần Dĩnh sải bước đi tới, lớn tiếng nói: "Tôi có thể chứng minh điều đó!"
Người ban đầu chắn phía trước ta tự động nhường đường, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía cô. Những lời xì xầm bàn tán xung quanh, tất cả đều lọt vào tai Tần Dĩnh
"Đây không phải là đứa con gái học rất giỏi của lão Tần sao?"
"Không ngờ con gái Lão Tần này càng lớn càng xinh. . "
"Học làm được gì a? Khi trưởng thành còn không phải lập gia đình sinh con. Con gái đi học là vô nghĩa".
Tần Dĩnh mặc kệ những người xung quanh bàn tán, sải bước đi tới đứng bên cạnh Tần Kiến Quốc
"Con gái, sao con lại ở đây?"
"Cha, không sao, con sẽ không để cho người khác oan uổng cha"
Trương Quý Đức nghe thấy liền cười nhạo một tiếng
"A, oan uổng? Cô gái nhỏ, nếu nói chứng minh được thì nói đi. Làm sao có thể chứng minh mày không lấy tiền của tao?"
"Bốn tờ năm mươi tệ là từ năm 1996, số sê-ri là FX466825 ..." Giọng nói trong trẻo của Tần Dĩnh vang lên, những tiếng bàn tán xung quanh dần dần im bặt, tất cả đều nhìn cô đầy hoài nghi. Không phải Tần Kiến Quốc thật sự ăn trộm sao? Là bị oan uổng? Bằng không, con gái ông sao có thể nhớ rõ như vậy?
Đặc biệt là Trương Đức Quý, khuôn mặt của ông ta không thể tin được kiểm tra số trên tờ tiền. Vậy mà một số cũng không chênh lệch!
Tần Dĩnh ngẩng đầu nhìn đối phương:"thế nào, tôi nói đúng rồi sao?" Vì kiểm chứng chức năng của chiếc két, cô cẩn thận đọc số sê-ri tiền trong tủ, vì sợ số tiền dư bỗng trùng số sê-ri, cô lấy ra dùng sẽ gặp chuyện lớn. Không ngờ lại tình cờ giúp được cha!
"Mày...mày có phải đã sớm...." Trương Đức Quý chưa kịp nói xong thì đã bị Tần Dĩnh cắt lời
"Quản đốc Trương, hiện tại tôi đã chứng minh tiền là của chúng tôi, vậy ngài có chứng cứ gì khi nói cha tôi lấy tiền của ngài!"
Chung quanh náo động cả lên, tại sao không có ai nghĩ tới yêu cầu Trương Quý Đức đưa ra chứng cứ, hắn vừa mở miệng nói cái gì liền chính là cái đó! Ánh mắt của mọi người lại nhìn về phía Trương Quý Đức
"Tao, tao, tao, tao còn có thể chứng minh như thế nào."
Tần Dĩnh nghe xong liền cười, cảm thấy rất hoang đường, quản đốc nhà máy này, hai trăm tệ nhất định không thiếu
Nhưng hiện tại, ông ta hết lần này tới lần khác muốn dùng số tiền không thuộc về mình oan uổng người tốt, có thể sẽ khiến người khác mang tiếng xấu làm kẻ trộm cả đời: "quản đốc Trương, ngài không thiếu số tiền này, nếu tôi đoán không lầm, chắc là ngài đột nhiên thiếu hai trăm tệ trong ví, bị bà Trương tra hỏi. À, nhân tiện, tôi nhớ, hôm qua tôi đi ngang qua một quán karaoke khi ngồi xe trở về, tôi tình cờ thấy ngài bước vào. Chúng tôi chắc chắn không thể tiêu phí tiền vào một nơi như karaoke, nhưng quản đốc Trương, ngài chắc chắn không thiếu một trăm hoặc hai trăm tệ".
Nói đến đây, tất cả mọi người đều gật đầu hiểu ý
Đây chẳng phải tiêu tiền rồi, không giải thích được sao lại thiếu tiền, liền đổ lỗi cho những người lương thiện?
Khuôn mặt của Trương Đức Quý đã sớm tái nhợt, tay ông ta run lên cầm tờ tiền hai trăm nhân dân tệ trong tay:"làm sao mày biết"
Tần Dĩnh lấy lại tiền, giọng điệu không khiêm tốn cũng không kiêu ngạo: "Tôi không chỉ biết hôm qua ngài đi hát karaoke, tôi còn biết ngài bị bà Trương đánh khi đi tối hôm qua, hôm nay mới muốn đem cái nồi này ụp lên đầu cha tôi!"