Bỗng Một Ngày Trở Thành Thiếu Phu Nhân

Chương 46: Năm phút ngắn ngủi

Lý Nhã Tranh với hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra, cô cố kìm nén muốn đẩy nước mắt vào trong nhưng không được. Thẩm Thanh Thư nhìn cô bạn của mình cũng biết đã xảy ra chuyện gì, lắc đầu an ủi cô bạn mình.

“Cậu đừng kích nữa, có việc gì mà phải khóc lóc."

“Thanh Thanh cậu không biết biết được anh ta đã làm gì với mình đâu."

“Tớ biết, lau đi đừng khóc nữa!"

Lý Nhã Tranh nhận lấy khăn giấy lau nước mắt, Thẩm Thanh Thư lắc đầu.

Lúc trước là do cô tự nguyện theo anh ta giờ lại khóc lóc.

“Tớ muốn đi uống rượu!"

“Vậy được rồi, để tớ gọi điện cho anh Minh đi uống cùng!"

Cả ba người cả Vương Nhất Minh nữa cùng nhau vào một quán uống rượu.

Trong quán cô liên tục uống rượu, vừa uống vừa nghĩ tới chuyện hôm qua.

“Tranh Tranh, em đừng uống nữa!"

Vương Nhất Minh có cản lại hay lấy ly rượu trong tay cô ra cũng không thể nào ngăn cô uống tiếp.

“Sao lại thành ra như thế này?"

“Anh phải đi hỏi cái tên chồng của cậu ấy đã kìa."

“Tranh Tranh, em đừng uống nữa!" Vương Nhất Minh tiếp tục cản lại.

Lý Nhã Tranh lần này đã say sướt mướt, cô lại nghĩ đến chuyện hôm qua lại khóc.

Lý Nhã Tranh say nhèm nằm ngục luôn xuống bàn, Vương Nhất Minh và Thẩm Thanh Thư đành phải đưa cô về.

Khi dìu cô ra cửa của nhà hàng liền gặp Trần Phong chạy đến, thấy cô nằm trong vòng tay của người đàn ông khác liền chạy đến muốn đỡ nhưng bị Thẩm Thanh Thư đẩy mạnh ra.

“Anh đến đây làm gì?"

“Vợ tôi!" Anh muốn tiến đến lần nữa nhưng bị Vương Nhất Minh đẩy ra

“Vợ cậu? Đây là Lý Nhã Tranh không phải Trần phu nhân của cậu!"

Vương Nhất Minh bế cô trên tay tiến đến xe của Thẩm Thanh Thư để anh lại một mình bơ vơ, hối hận đã làm ra chuyện đó.

Lý Nhã Tranh ở lại nhà của Thẩm Thanh Thư, Vương Nhất Minh bế cô vào phòng rồi cũng về sau đó.

Thẩm Thanh Thư giúp cô thay quần áo rồi quay ra nấu ít canh giải rượu cho cô.

__________

Mãi đến chiều Lý Nhã Tranh mới tỉnh dậy, cô mệt nhọc ngồi dậy bước ra ngoài phòng khách, Thẩm Thanh Thư đang làm việc thấy cô ra liền để công việc sang một bên mà vào bếp bưng ra một bát canh giải rượu.

“Uống cho giải rượu, hôm nay mới thấy cậu uống nhiều như vậy đấy!"

Lý Nhã Tranh bưng bát canh lên uống: “Cảm ơn cậu nha!"

Thẩm Thanh Thư tiếp tục làm việc.

“Cậu bây giờ tính thế nào? Tiếp tục làm vợ anh ta hay...!"

“Tớ sẽ ly hôn!" Chưa để Thẩm Thanh Thư nói xong cô đã nói vào.

“Cậu đã suy nghĩ kỹ chưa? Theo tớ biết mẹ của anh ta rất yêu cậu nếu biết cậu đã ly hôn sẽ phát bệnh mất !"

“Chuyện về bà ấy tớ sẽ giải thích, bởi tớ bây giờ thật sự không có chút tình cảm nào với anh ta hết !" Lý Nhã Tranh mệt mỏi.

Nói thì nói vậy thôi chứ cô vẫn chưa biết nói thế nào, về phía bố mẹ cô vẫn giữ kín, Lý Nhã Tranh xin một công việc bán thời gian tại một cửa hàng nước uống, cô đi làm để quên đi hết mọi thứ.

____________

Mới đó đã hai tuần trôi qua, hai tuần này đối với Trần Phong là rất lâu, ngày ngày anh đều trong trạng thái say xỉn, đến cty cũng uống rượu, ăn mặt mọi khi rất lịch sự nhưng từ khi gây ra chuyện đó với Tranh Tranh liền trở nên mê dại, ăn mặt luộm thuộm còn không thắt cavat.

Trần Phong cũng đã nghĩ đến việc đến tìm và xin lỗi cô nhưng mỗi lần đến nhà của Thẩm Thanh Thư gặp cô, anh lại không đủ can đảm gõ cửa, mà âm thầm đứng từ xa nhìn vào.

Tối nay cũng vậy anh đứng trước cửa đưa tay muốn gõ cửa lại thôi, anh vừa quay ra đã chạm mặt Tranh Tranh và Vương Nhất Minh đang đi cùng nhau về.

“Tranh tranh!" Anh cũng có chút vui mừng đi lại

Lý Nhã Tranh không nhìn anh, cùng Vương Nhất Minh bước đi ngang không để ý, Trần Phong mãi mới có cơ hội gặp được cô không muốn cô rời đi như vậy nên nhanh tay nắm lấy tay cô kéo lại.

“Tranh tranh, chúng ta nói chuyện một lát được không?"

Lý Nhã Tranh nhìn anh rồi lại nhìn sang Vương Nhất Minh. Vương Nhất Minh gật đầu rồi đi vào, Trần Phong nhìn cử chỉ của hai người thâm mật liền nhíu mày.

“Có chuyện gì, anh mau nói đi tôi còn có việc!"

“Tranh tranh, em và cậu ta là quan hệ gì vậy? Sao cậu ta lại đưa em về, còn vào trong nhà nữa?"

“Tôi và anh ấy là quan hệ gì thì có liên quan đến anh sao? Nếu anh chỉ hỏi vậy thì tôi vào nhà đây!"

“Cho anh năm phút thôi!"

“Được, năm phít của anh bắt đầu!" Lý Nhã Tranh dừng lại

“Tranh tranh, em có thể tha thứ cho anh rồi quay về bên anh được không? Không có em cuộc sống của anh toàn màu tối.

Anh xin lỗi, tha lỗi và quay về bên anh được không?"

Trần Phong thật lòng xin lỗi, tay còn run rẩy nắm lấy tay cô.

Lý Nhã Tranh đứng nghe anh nói hết rồi mới lên tiếng:

“Trước kia tôi cũng đã nói, ở bên cạnh anh ba tháng nếu ba tháng sau tôi không nhớ lại thì anh và tôi xem như sẽ chấm dứt, không biết anh còn nhớ không?"

“Anh nhớ!" Trần Phong làm sao có thể quên ngày mà cô mất trí nhớ không thể nhớ ra tên anh, ngày mà lòng anh đau khi nghe cô hỏi“Anh là ai?

“Xem ra anh vẫn còn nhớ, vậy anh chờ tôi một lát!"

Lý Nhã Tranh đi cào trong nhà, Trần Phong mong chờ một điều tốt sẽ đến nhưng không, Lý Nhã Tranh bước ra với một tờ giấy đưa cho anh.

Anh nhìn tờ giấy với ba chữ “Đơn ly hôn!" mà hoảng loạn không tin vào mắt mình.

“Tôi đã ký rồi, còn phần anh cầm lấy rồi ký đi!"

“Anh không đồng ý, anh không muốn ly hôn!"

“Anh không muốn cùng phải ký, tôi và anh không có tình cảm sống chung sẽ không được hạnh phúc!" Cô bỗng hét lên

Trần Phong trước giờ chưa thấy cô hét lên với người khác như vậy.

“Cho anh thời gian suy nghĩ!"

“Tùy anh!"

Lý Nhã Tranh xoay người đi vào, một mình Trần Phong bên ngoài nước mắt không ngừng rơi xuống, tay run rẩy cầm tờ giấy không chắc.

Năm phút ngắn ngủi của hai người lại dành cho cãi nhau, không ngờ thời gian gặp cô anh lại không thể níu kéo cô lại được.