Cường Thế Kim Chủ

Chương 4: Làm sao có thể chứ? (H+)

Vẻ ngoài của Quý Lam Hạo khiến Ngụy Hạ cực kỳ rung động, cô để tóc mái hơi che đôi mắt, đó là một gương mặt trẻ trung và xinh đẹp, chiếc mũi cao và đôi môi hơi dày, tuy rằng đôi mắt hơi ngờ nghệch nhưng cũng đủ rõ ràng, từ trước đến nay Ngụy Hạ không thích người có tâm tư phức tạp, cho nên cảm thấy Quý Lam Hạo vừa đủ.

Ngốc một chút cũng không sao, Ngụy Hạ thích người dễ dãi, bây giờ nuôi một người yêu cũng không dễ dàng, người nghe lời ngoan ngoãn đâu dễ tìm như vậy.

Ngụy Hạ chỉ muốn cô gái nhỏ Quý Lam Hạo này hầu hạ khiến mình hài lòng, cho nên nàng cũng chuẩn bị xuống nước, nuôi một tình nhân nhắm mắt hợp ý mình chốc lát cũng khá tốt.

Nghĩ như vậy, Ngụy Hạ càng muốn xem kỹ thuật của Quý Lam Hạo như thế nào, tuy rằng vừa nãy nàng có trải nghiệm một hồi, nhưng nội dung kỹ thuật bên trong này còn cần quan sát thêm, Ngụy Hạ có chút lười biếng đá đá Quý Lam Hạo, người này thật không tích cực, làm đến một nửa đã dừng lại, không biết thừa thắng xông lên chút nào.

"Không phải nói dùng miệng sao? Tới đi." Ngụy Hạ đang nằm, vẻ ngoài của nàng không đẹp mê người như Quý Lam Hạo, đuôi mắt nhọn trên khuôn mặt làm tăng thêm sự sắc bén khó gần, cho dù nằm dưới vẫn không hề giảm khí thế áp bức: "Cởi tất chân của tôi ra."

Quý Lam Hạo liếc nhìn nàng, bĩu môi lải nhải: "Nhưng chẳng phải cô còn muốn đi sao? Còn muốn nữa?"

Dáng vẻ này rõ ràng là muốn rút quân, Ngụy Hạ nheo mắt, một chân để lên bụng Quý Lam Hạo, cảm giác không mềm mại như trong tưởng tượng, mà hơi có sự săn chắc của cơ bụng.

Quý Lam Hạo hơi kinh ngạc vì ngón chân làm loạn kia, cô đẩy cái chân lộn xộn kia ra, nhưng lại nhanh chóng nghĩ đến nếu Ngụy Hạ không thỏa mãn thì sẽ tìm mình tính sổ, nên cô chỉ đành ngoan ngoãn nghe lời duỗi tay qua, cởi vớ chân xuống cho nàng.

Nào ngờ cô đã say đến hồ đồ, lực tay không nhẹ không nặng, lập tức làm rách tất lụa đen của Ngụy Hạ thành hai lỗ hổng, phản chiếu đôi chân dài trắng như tuyết bên trong.

Ngụy Hạ nhướng đuôi mày, vừa rồi dáng vẻ của người này còn không muốn làm, mới quay đầu lại đã muốn chơi tình thú với nàng sao?

Quý Lam Hạo híp đôi mắt say lờ đờ nhìn tất chân màu đen bị rách thành mảnh nhỏ, còn nhỏ giọng oán giận: "Thứ này thật phiền phức." Nói xong dứt khoát xé quần ở giữa hai chân của Ngụy Hạ ra, vừa rồi cách vải dệt đã khiến Quý Lam Hạo đứng hình một hồi, thoáng nhìn dưới qυầи ɭóŧ đã ướt một vũng, hiển nhiên là Ngụy Hạ đã động tình, nhưng trên mặt vẫn là vẻ lạnh như băng, giống như đang xem Quý Lam Hạo đóng một vai diễn.

Nàng không biết vẻ mặt này của mình đã dọa lui biết bao người muốn hầu hạ mình, cũng chỉ có mình Quý Lam Hạo mới không bị ảnh hưởng cúi đầu làm việc. Cô cúi đầu dưới cái nhìn chăm chú lạnh như băng của Ngụy Hạ, dùng miệng cắn nhẹ mép qυầи ɭóŧ đã ướt đẫm, chậm rãi kéo sang một bên, sau đó dứt khoát dùng miệng lau khô giữa hai chân đã ướŧ áŧ của Ngụy Hạ.

Suy nghĩ đầu tiên của Ngụy Hạ là, đầu lưỡi của người này linh hoạt hơn đầu óc của cô nhiều.

Không có bất kỳ gợi ý gì, hình như trời sinh Quý Lam Hạo đã biết nơi nào là nơi thoải mái nhất, đầu tiên là dùng lưỡi hơi thô ráp liếʍ sạch toàn bộ vùиɠ ҡíи một lần, sau đó phạm vi liếʍ láp ngày càng nhỏ, ngày càng sâu vào trong, thậm chí nàng còn có thể cảm nhận được đầu lưỡi trượt từ từ trên từng tấc vùиɠ ҡíи của mình, hoàn toàn không qua loa chút nào.

Sau khi liếʍ đi liếʍ lại, cái miệng bị dính lên không ít dịch dính nhớp, ngậm lấy âʍ ѵậŧ của Ngụy Hạ, đưa miệng vào liếʍ láp.

Còn tính là dịu dàng...

Ngụy Hạ rất hài lòng với sức lực như vậy, hai chân kẹp đầu của Quý Lam Hạo bắt đầu hưởng thụ, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp kia khẽ nhúc nhích, hiển nhiên cái miệng còn đang bận việc, Ngụy Hạ càng xem càng rung động, yêu cầu cũng nhiều lên theo.

Nàng vừa hưởng thụ Quý Lam Hạo hầu hạ, vừa cởϊ áσ sơ mi trên người mình, chỉ còn sót lại áo ngực bằng ren màu tím cùng kiểu với qυầи ɭóŧ, đùi siết chặt khiến đầu của Quý Lam Hạo bị kẹp đau.

Quý Lam Hạo giương mắt xem nàng, đáy mắt chứa sự bất mãn, cô bên này vội vã muốn nàng hài lòng, Ngụy Hạ bá đạo khiến cô có xúc động muốn thoát ra, muốn nhanh thỏa mãn nàng rồi cách ra khá xa, nào ngờ cô đã phơi bày thủ đoạn cả người mà Ngụy Hạ vẫn chưa hưởng thụ xong, dùng đùi kẹp đầu cô khiến cô không thể làm việc.

Ngụy Hạ nhìn đôi mắt nhỏ này của cô không nhịn được cắn môi, ý bảo cô duỗi tay lại đây.

Quý Lam Hạo lập tức hiểu ý của nàng, có chút bất đắc dĩ, lập tức nghĩ người này thật khó hầu hạ, rồi nhanh chóng duỗi tay qua, đặt lên áo ngực màu tím bắt đầu xoa bóp.

Sức lực rất mạnh, cô vừa xoa nhẹ vài cái thì áo ngực lộ nửa vòng đã không chịu nổi sức lực này, bộ ngực sữa bị bao bọc bật ra khỏi áσ ɭóŧ, Quý Lam Hạo biết ý, xoa bộ ngực của Ngụy Hạ rất tự nhiên, ngón trỏ nhanh chóng vuốt lên xuống đầṳ ѵú, không qua mấy cái đã khiến Ngụy Hạ không nhịn được rêи ɾỉ ra tiếng.

"Ưm!" Ngụy Hạ không ngờ sẽ thoải mái như vậy, cái đùi kẹp Quý Lam Hạo lập tức mềm nhũn, hai tay nàng xoa đôi tay mà Quý Lam Hạo đang xoa bóp mình, hai chân bắt chéo trên bả vai của Quý Lam Hạo, gót chân để trên xương bả vai của đối phương, phần eo hơi hiện lên, rất hưởng thụ sự phục vụ bằng miệng lưỡi của Quý Lam Hạo.

Quý Lam Hạo thấy thời cơ vừa đúng, kinh nghiệm nhiều lần ở trong mộng đã khiến cô quá quen thuộc, ngay khi đưa đầu lưỡi vào trong hoa huyệt, chỉ dựa vào lượng nước cô đã biết khi nào nên tăng lực lên. Cô đã say, nên khi đầu lưỡi tiến vào hoa huyệt siết chặt không hề phát hiện khác thường, chỉ cảm thấy đầu lưỡi vừa đi vào đã uống một lượng lớn nước ấm, nghĩ thầm thời cơ tới rồi, khiến người này sung sướиɠ đã ghiền rồi mới có thể nhanh chóng kết thúc.

Cho nên cô đứng dậy, liếʍ miệng dưới ánh mắt có chút mê ly của Ngụy Hạ, liếʍ toàn bộ dịch nhớp trên môi, sau đó ngậm ngón tay.

Ngụy Hạ nhìn động tác gợi cảm của Quý Lam Hạo cũng không nói gì, chỉ đặt một chân lên cánh tay của Quý Lam Hạo, một chân khác vòng bên hông cô, rồi chỉ nhìn cô như vậy, đáy mắt viết hai chữ chờ đợi.

Quý Lam Hạo hoàn toàn liếʍ ướt ngón tay của mình, sau đó nằm trên người Ngụy Hạ, Ngụy Hạ thấy cô dán lại đây, khóe miệng chậm rãi cong lên, tùy ý đối phương hôn chính mình, người này hiển nhiên đã chuẩn bị vừa hôn nàng vừa tiến vào bên trong nàng, Ngụy Hạ cũng không từ chối hành vi như vậy, ngược lại còn cảm thấy một sự dịu dàng không nói nên lời.

Sau khi đè nặng miệng Ngụy Hạ, ngón tay của Quý Lam Hạo sờ lên hoa huyệt Ngụy Hạ, dựa vào tiềm thức trong trí nhớ biết nơi nào khiến cho Ngụy Hạ thoải mái, cô vẫn luôn nghĩ nên hầu hạ vách trong như thế nào, nào ngờ khi hai ngón tay cùng nhau chen vào trong hoa huyệt, đầu óc của cô lập tức đình công.

"A, hức." Khuôn mặt lạnh lẽo của Ngụy Hạ nhíu lại, sắc mặt có chút khó coi.

Ngón tay của Quý Lam Hạo bị siết chặt, đầu óc hỗn độn đến vài giây sau mới phản ứng lại.

Ngụy Hạ vậy mà để cô phá thân sao?

Không phải... Không đúng? Sao Ngụy Hạ lại như vậy được?

Kỳ quái...?

Cô lộ ra vẻ mặt không thể hiểu nổi, dù sao cô vẫn luôn cho rằng mình đang nằm mơ, trong mơ cô đã sớm làm không biết bao nhiêu lần với Ngụy Hạ, làm sao có thể chứ?

Ngụy Hạ toát mồ hôi lạnh, trên trán đau nhức, nhìn vẻ mặt ngây ngốc của Quý Lam Hạo ở trên người, nàng lập tức duỗi tay ôm cổ của cô, thở ra một hơi rồi mới bình tĩnh nói: "Tiếp tục." Chuyện tới hiện giờ còn muốn đổi ý sao?

Nằm mơ!