Đồ Đệ Hắn Cứ Không Chịu Uống Thuốc

Chương 5

Tam Thiên Linh Sơn nơi Đông Linh Kiếm Các tọa lạc là một vùng núi biệt lập với thế gian, địa thế hiểm trở cheo leo, giữa những ngọn núi không có đường, chỉ có Thẩm Lãng Phong của chưởng môn là xây đường Lưu Ly cho các phái ghé thăm. Trong các, tu sĩ sau khi xuất sư có thể nhận được một ngọn núi thuộc về riêng mình, những đệ tử mới nhập môn thế này nếu không đủ tu vi để ngự kiếm, vậy muốn mua đồ dùng cần thiết thì cũng chỉ có thể tự leo núi.

Không đủ tu vi, khó đi từng bước —— Quan niệm này đã được khắc sâu vào tâm trí của mỗi kiếm tu kể từ ngày nhập môn.

Tại Đông Linh Kiếm Các, Thương Lãng Phong của chưởng môn là ngọn núi cao nhất, được bao quanh bởi những ngọn núi còn lại của năm vị trưởng lão với thế Ngũ Hành, tương sinh tương khắc tạo thành trận phong ma ngay giữa đất trời. Dược các mà Thích Anh trấn giữ nằm trên Lâm Xuyên Phong, ngọn núi đại diện cho hồn mộc.

Có câu "Sấm xé gió gửi mưa sang Đông, qua rừng lá đổ thì dừng lại[1]", vì có sự tồn tại của tiên thảo thành linh nên ngọn núi này bốn mùa như xuân, nắng mưa gió táp đều do Thích Anh khống chế. Bởi thế, cỏ cây nơi đây rất tươi tốt, lọt vào mắt đâu đâu cũng là rừng sâu núi thẳm, dẫu đến đây bằng việc ngự kiếm nhưng cũng rất dễ lạc đường. Vậy nên, nếu có đỉnh nào cần đan dược, họ cũng sẽ chỉ nhờ tiên hạc chuyển giúp, ngoại trừ Thẩm Phùng Uyên thì rất hiếm khi có đồng môn nào đến đây.

Đối với một nơi thế này, cho dù là cao tăng đắc đạo cũng ngại nó quá vắng lặng, Cố Dư Sinh mới mười sáu tuổi, Thẩm Phùng Uyên đoán chừng thiếu niên sẽ khó mà ở lâu được, vì vậy hắn bèn hảo tâm đề nghị: "Sư đệ, ta tặng đồ đệ đệ một con tiên hạc nhé?"

Những lời đó là ý tốt của hắn, thể chất Cố Dư Sinh vốn đã không bằng những đệ tử mới khác, bây giờ cũng nhờ có bạch hạc chở mới bình yên đến Xuyên Lâm Phong được. Ngay cả những đệ tử có tu vi nhất định trong môn cũng không dám tùy ý bước vào khoảng núi rừng này, để một thiếu niên thế kia đi lại giữa một nơi như vậy thực sự là khó cho hắn.

Có điều, Thích Anh lại không hề lo lắng mà từ chối một cách hờ hững: "Không cần, hắn quá yếu, phải rèn luyện thân thể."

Khi cái từ yếu đó vừa được thốt ra, khuôn mặt của Cố Dư Sinh liền thoáng qua vẻ không cam lòng. Cố Dư Sinh khi đã trưởng thành dù có bị tu sĩ tà đạo quật mồ tổ lên trông cũng vẫn cứ dửng dưng, riêng mỗi lần Thích Anh bảo hắn uống thuốc là lại âm thầm cắn môi, biểu cảm kháng cự đó nom giống hệt như bây giờ.

Tìm được đôi nét thân quen từ gương mặt này, Thích Anh bèn chỉ ngay ra bệnh tình của thiếu niên qua mỗi việc quan sát: "Khí huyết ngươi bất túc, đầu lưỡi sậm màu, chắc hẳn từng mắc chứng đỗ quyên khóc. Cổ họng là nơi mà thổ nạp cần đi qua, bệnh này khiến kinh mạch cổ họng ngươi yếu đi, không gánh nổi quá nhiều linh khí, vì vậy khó mà tu hành công pháp cương mãnh được."

Đỗ quyên khóc là một loại ôn dịch xuất hiện ở phương Bắc từ mười năm trước, lây nhiễm qua đường máu, miệng của người nhiễm bệnh sẽ đỏ tươi như chim đỗ quyên, ngày nào cũng ho ra máu, khóc lóc liên tục, khi nước mắt chảy hết thì sẽ chảy máu rồi chết vào đêm đó.

Tuy nhiên, bệnh này nhờ có các tu sĩ đóng cửa thành và cứu chữa kịp thời nên đã biến mất ngay tại tháng thứ ba sau khi bùng phát, chưa kịp lan sang phương Nam.

Điều khiến Thích Anh khó hiểu là quê quán mà Cố Dư Sinh báo lên là quận Bôi Trung gần Đông Linh Kiếm Các, nơi này nằm ngược hẳn với ổ bệnh, vậy sao hắn lại từng nhiễm bệnh này cho được?

Năm đó, để chữa trị đỗ quyên khóc, ngũ phái phương Bắc đã chiêu mộ y tu khắp thiên hạ, Thích Anh cũng là một trong số đó. Do nảy sinh mâu thuẫn với những tu sĩ khác, thành thử sau khi trở về y không bước ra Đông Linh Kiếm Các thêm lần nào nữa.

Y nhớ hồi đó mới chỉ cắt đứt được con đường lây nhiễm thôi chứ chưa có phương thuốc nào trị tận gốc bệnh này, nhưng Cố Dư Sinh ngoài việc trông có vẻ suy nhược ra thì chẳng có gì lạ cả, cũng không biết là vị thánh thủ nào đã chữa khỏi cho hắn...

Thân phận của Cố Dư Sinh đầy là điểm đáng ngờ, song thấy hắn cúi đầu lặng im, Thích Anh cũng không gặng hỏi mà chỉ đưa ra phương pháp thích hợp dựa trên tình huống hiện tại: "Hòm Tẩy Tủy Lộ này ngươi cất đi, mỗi ngày một lọ, chia ba lần uống."

Các vị thuốc ngày nay được chia làm tam giai Thiên Địa Nhân, mỗi giai lại được chia thành tam phẩm Thượng Trung Hạ, đan dược Nhân giai nghìn vàng dễ kiếm, đan dược Địa giai chỉ có những tu sĩ mạnh mẽ mới giành được một hai, còn Thiên giai thì đúng như tên gọi, chỉ những người có duyên mới gặp được.

Tẩy Tủy Lộ bởi do người phàm uống vào cũng có thể tẩy cân phạt tủy và là loại thuốc tốt cần thiết để các đại môn phái bồi dưỡng đệ tử thân truyền, vì vậy nó đã được xếp vào hàng Địa giai tại hội nghị y tu ba năm một lần.

Hòm Tẩy Tủy Lộ này của Thích Anh có tổng cộng ba mươi lọ, nếu đem ra chợ đen, có lẽ cũng dư dả để đổi lấy một mỏ linh thạch nhỏ. Cố Dư Sinh vốn tưởng sư phụ đang chê mình, nhưng mở hòm gỗ ra mới biết đó là đang đặt nhiều kỳ vọng vào mình. Tuy rằng khuôn mặt vẫn giữ vẻ điềm tĩnh thường trực, song trong giọng nói hắn lại không giấu nổi niềm kích động: "Sư phụ, ta nhất định sẽ cố gắng tu hành!"

Thích Anh luôn không sao thấu hiểu lối suy nghĩ đem linh dược cất đi của con người, thuốc được luyện ra là để uống, nếu như không thể chữa trị thương tích bệnh tật, vậy chẳng phải là rất có lỗi với những dược thảo đã chết đi vì điều đó ư.

Cố Dư Sinh khó được nghe lời uống thuốc, điểm ấy cũng khiến Thích Anh phát hiện ra lợi ích khi làm sư phụ, dù không thích nói nhiều, song y vẫn học điệu bộ dạy bảo đồ đệ của Thẩm Phùng Uyên mà căn dặn: "Dược các này trăm năm qua không có đệ tử nào khác, ngươi thích phòng nào thì cứ dọn vào ở. Giờ Mậu mỗi ngày đến Thanh Phong Nhai, khi nào leo đến đỉnh núi mà không còn mệt nữa thì hãy tới tìm ta."

Điều này vừa khéo đúng ý Cố Dư Sinh, chỉ có đồ đệ ưu tú nhất trần đời mới xứng với nam tử thanh y trước mắt mình, để không làm nhục sư môn, hắn nhất định phải vượt qua tất cả những tu sĩ khác.

Ánh mắt trở nên càng kiên định hơn, thiếu niên ngay lập tức hứa hẹn với Thích Anh đầy trịnh trọng: "Sư phụ, nhiều nhất là nửa tháng, ta chắc chắn sẽ thông qua khảo nghiệm!"

Thiếu niên là một người có tính cách lôi lệ phong hành, vừa đặt ra mục tiêu đã đi quét dọn dược các ngay, chỉ chờ thu xếp ổn thỏa cho xong để còn bắt đầu luyện thể. Thích Anh đang định bảo khi nào uống hết thuốc thì cứ đến nhận thêm, nhưng thấy hắn như thế, y biết tháng sau Tẩy Tủy Lộ này chắc hẳn là không cần tới rồi.

Thích Anh không biết Thẩm Phùng Uyên đã nuôi dạy Cố Dư Sinh thế nào, nhưng nếu đã vào Xuyên Lâm Phong của y thì dù sao cũng phải trở nên tốt hơn xưa một chút, ít nhất, hắn đừng tiếp tục trở về với đầy mình thương tích như ngày nào nữa.

Thích Anh chưa từng sống chung lâu dài với ai bao giờ, Thẩm Phùng Uyên theo tới là do lo lắng y không biết dàn xếp cho Cố Dư Sinh ra sao, bây giờ trông thấy y đã an bài đâu vào đấy cũng yên tâm, thế là hắn cười nói: "Sư đệ, coi bộ đệ dạy đồ đệ cũng thạo quá ha."

"Dù chưa từng thử qua, nhưng ta nghĩ nó không gì khác hơn là mỗi ngày tưới nước, thỉnh thoảng bắt sâu bón phân, chỉ cần đủ nắng đủ mưa, hắn tất nhiên sẽ lớn lên thành một cây đại thụ che trời thôi."

Thích Anh rất tự tin khi trả lời Thẩm Phùng Uyên, thử hỏi trên đời có linh tài thiên địa nào mà y chưa từng trồng bao giờ, đến cả kỳ hoa "Đạn Chỉ Phương Hoa" dễ tàn nhất thế gian y còn nhổ trồng được nữa là, sao lại không nuôi được một Cố Dư Sinh cơ chứ?

Chỉ cần tiểu chưởng môn vâng lời, bén rễ đơm chồi, nở hoa kết trái đều không thành vấn đề.

Thẩm Phùng Uyên chưa từng nghe qua phương pháp nuôi dạy đồ đệ của mình như nuôi thảo dược thế này bao giờ, thành thử lại bớt yên tâm, sợ lần sau mình đến thăm thì Cố Dư Sinh đã bị chôn sống rồi, vì vậy hắn lập tức cảnh giác hỏi: "Tưới nước? Đệ chắc chứ?"

Thích Anh chỉ vào Cố Dư Sinh đang hăng hái quét tước mạng nhện, bày tỏ sự thật với vẻ mặt thản nhiên: "Hắn rất vui vẻ khi được tưới nước."

Hóa ra nước là chỉ Tẩy Tủy Lộ, cách tưới này có phải hơi xa xỉ quá rồi không?

Thích Anh sống một mình ở Xuyên Lâm Phong hơn trăm năm qua, ngoại trừ bế quan và luyện dược thì không làm gì cả, cho nên y có nhiều đan dược cũng chẳng phải chuyện lạ. Thấy y không định mỗi ngày dội vào đầu đồ đệ mình một gáo nước thật, vẻ mặt căng thẳng của Thẩm Phùng Uyên mới hòa hoãn lại đôi phần, hắn cũng không tiếc rẻ đan dược mà chân thành hỏi: "Vậy muốn béo lên thì phải làm sao?"

Thích Anh đã có ý tưởng về cách bồi dưỡng Cố Dư Sinh rồi, thế nên y bèn thành thật trả lời: "Chờ hắn an dưỡng xong, ta sẽ đến Ngự Kiếm Sơn Trang."

Thứ quan trọng nhất trong cuộc đời của mỗi kiếm tu là kiếm, thợ rèn kiếm đệ nhất thiên hạ ngày nay đang ở Ngự Kiếm Sơn Trang, Thích Anh đến đó tất nhiên là để cầu kiếm.

Có điều, Thẩm Phùng Uyên nghe vậy lại cau mày: "Đám thợ rèn kiếm đó xưa giờ đã không hợp với chúng ta, linh kiếm trong Kiếm Các cũng rất tốt mà, đệ cần gì đến đó rước bực vào thân chứ?"

"Chỉ họ mới có thể tạo ra thanh kiếm phù hợp nhất cho Cố Dư Sinh."

Đông Linh Kiếm Các cùng Ngự Kiếm Sơn Trang chỉ cách nhau một ngọn núi, do một số ân oán từ tổ tiên nên họ rất chướng mắt nhau. Với các kiếm tu, vị hàng xóm này cũng chưa bao giờ có sắc mặt tốt cả.

Thích Anh không phải không biết điều này, sở dĩ y đưa ra quyết định đó là do Thập Hoa Kiếm mà Cố Dư Sinh dùng được rèn đúc bởi Ngự Kiếm Sơn Trang. Y nghĩ, nếu Cố Dư Sinh đã một thân một mình lấy được kiếm, thì càng không lý nào lại thất bại khi có y đi cùng được.

Thẩm Phùng Uyên nhìn ra được Thích Anh rất quan tâm đến Cố Dư Sinh, nhưng hắn lại không ngờ rằng y sẽ chịu xuống núi vì vị đồ đệ này. Loại tình cảm này không giống như là mới chỉ gặp nhau lần đầu, lại nghĩ đến ánh mắt tha thiết của Cố Dư Sinh khi nhìn Thích Anh, hắn không khỏi hồ nghi: "Đứa nhỏ này có liên quan gì với đệ à?"

Trên thực tế, nếu không phải trước giờ Thích Anh không có hứng thú với con người, chắc Thẩm Phùng Uyên đã cho rằng thiếu niên này là con riêng của Thanh Nang trưởng lão thật. Cơ mà hắn thực sự không thể tưởng tượng ra được phải là kỳ nữ bực nào mới có thể khiến cho cái đầu gỗ này nở hoa.

Nhớ năm đó, mỹ nhân đệ nhất yêu tộc vì để cướp Thích Anh về làm chồng mà đã dẫn quân tới thẳng sơn môn Đông Linh Kiếm Các, thế mà tên này lại pha luôn cho giai nhân một lọ Vong Tình Thủy rồi lạnh lùng đáp trả: "Ngươi mắc bệnh tương tư, phải trị."

Vì lý do đó, hàng năm Yêu tộc sẽ khơi dậy một đợt thú triều đến Đông Linh Kiếm Các, mặc dù các kiếm tu đều coi đó là một cuộc lịch luyện và đánh rất vui vẻ, song Thẩm Phùng Uyên vẫn không khỏi đau lòng khi nghĩ đến chi phí sửa chữa sau đó.

Có điều, trước khi hắn kịp hỏi rõ tình hình cụ thể, Thích Anh cũng đã nhớ lại lời dặn của chưởng môn sau sự việc lần ấy, vì vậy y bèn cảnh báo trước như yêu cầu của hắn: "Ta không giỏi thương lượng, nếu lỡ đánh nhau với vị trang chủ nào trong lúc bắt sâu, sư huynh phải chuẩn bị sẵn sàng."

Thẩm Phùng Uyên không biết tại sao đi cầu kiếm lại sẽ đánh luôn trang chủ người ta, nhưng hắn tin rằng nếu chuyện như vậy xảy ra ở kiếm tu thì cũng không có gì là lạ cả.

Vì vậy, lão chưởng môn bèn vỗ vỗ tay sư đệ một cách đau thương, hết mực căn dặn bằng kinh nghiệm của mình: "Cất dải Hàn Nguyệt Sa này đi, đánh ai nhớ bịt mặt vào. Vung ám khí trước rồi hãy động thủ, nếu đối phương có hỏi thì bảo là Tam trang chủ của Ngự Kiếm Sơn Trang, chớ có báo tên báo họ."

✿✿✿

Tác giả có điều muốn nói:

Thích Anh (chỉ vào cái hố): Ngươi thích đất gì? Đất mùn núi cao hay đất pha cát?

Cố Dư Sinh (thấy chết không sờn): Ta nghe sư phụ hết.

Thẩm Phùng Uyên (hãi): Sư điệt, cái hố này ngươi chớ có nhảy!

✿✿✿

Chú thích:

[1]: Câu thơ Hán Việt là "Lôi phá phong trì đông hữu vũ, xuyên lâm đả diệp bất tiền hành" - 雷破风驰东有雨,穿林打叶不前行. Có vẻ như nó được chính tác giả sáng tác nên tui không thấy nghĩa, chỉ edit theo cách tui hiểu nên sai sót mọi người bỏ qua nhé.