Editor:Arie
Mộ Lê điều chỉnh tốt cảm xúc, không có giả bộ chịu ủy khuất ngược lại quật cường cúi đầu sửa sửa nếp uốn trên ống tay áo.
Nhà ấm trồng hoa chỉ còn lại tiếng hít thở của nàng.
Lục Quyết vẫn luôn bình tĩnh thong dong cùng nàng đấu trí đấu nay trong con mắt màu hổ phách khó có khi hiện lên một tia ngoài ý muốn.
Phản ứng của tiểu nữ tu này vượt qua dự đoán của hắn.
Mộ Lê ngẩng đầu, nhìn về phía đại vai ác, ngữ khí kiên định nói: “Ta muốn bảo vệ Tiểu Thiên Tôn luôn bất an bất lực để hắn có thể vô ưu vô lự, Tiểu Thiên Tôn có thể chọn ta giữa bao nhiêu người, ta đương nhiên phải chịu trách nhiệm hết thảy.”
Sắc mặt nàng kiên định mà thản nhiên: “Tu vi ta thấp kém, xác thật cần mười viên Nguyên Dương Đan đột phá hạn chế linh lực nhưng đúng là để sau này có thể bảo vệ tốt Tiểu Thiên Tôn. Ta không hy vọng Lục tiên quân cho rằng ta đang lợi dụng Tiểu Thiên Tôn đổi lấy đan dược vì Tiểu Thiên Tôn có thiên phú thấy rõ nhân tâm, hắn nếu không qua ngươi cho rằng ta không để ý đến hắn, hắn sẽ khổ sở. Dù thế nào ta đều không hy vọng Kỳ Khiếu mất cha lại thấy vọng với ta nên Lục tiên quân, ngươi có thể hoài nghi cảm tình của ta với Tịch Diệt Thiên Tôn nhưng không cần hoài nghi sự quan tâm của ta với Kỳ Khiếu.”
Lục Quyết không nói lời nào, nhìn chăm chú hai mắt nàng.
Mộ Lê ngừng thở, nàng biết giờ phút này chỉ cần mình lộ ra một tia chột dạ lảng tránh đều sẽ bị đại vai ác phát hiện.
Một giây, hai giây, ba giây.
Lục Quyết gật đầu, ngữ khí trịnh trọng đáp lại: “Đã hiểu, thỉnh phu nhân an tâm.”
Hắn tin!
Mộ Lê siết chặt nắm tay bảo trì cảm xúc tìm đúng thời cơ bắt cóc đạo đức vai ác: “Bất luận như thế nào, ta đều sẽ tham gia thi đấu hôm trung thu, có lẽ là không biết tự lượng sức mình nhưng ta sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào vì ta phải bảo vệ Tiểu Thiên Tôn.”
Lục Quyết hơi hơi hé miệng, tựa hồ muốn nói lại thôi.
Hắn hối hận?
Mộ Lê dùng đôi mắt ngập nước nhìn chăm chú Lục Quyết, cổ vũ vai ác quay đầu là bờ, một lần nữa làm người.
Trong ánh mắt cổ vũ của nàng, Lục Quyết quả nhiên không hề vui đùa, ngữ khí thành khẩn đáp lại: “Phu nhân không cần quá mức lo lắng an nguy của Tiểu Thiên Tôn, sư huynh đệ chúng ta mỗi năm lãnh chi khá nhiều, ta so với phu nhân còn nhiều trách nhiệm hơn. Ta sẽ nỗ lực bảo vệ Lăng Vân phong. Nếu thật sự yêu cầu phu nhân xuất mã, mấy viên Nguyên Dương Đan sợ cũng không làm nên chuyện gì.”
Mộ Lê: “……”
Thật là cảm động, không những tự mình bộc bạch mà còn chỉ ra sự thật nàng dùng Nguyên Dương Đan chả để làm gì.
“Cầu người không bằng cầu mình.” Mấy viên Nguyên Dương Đan kia, Mộ Lê đã nhắm trúng rồi, không làm đồng đội chính là đối thủ, Mộ Lê ngẩng đầu ưỡn ngực, rất có cốt khí tuyên chiến với đại vai ác: “Như vậy trung thu chúng ta gặp lại trên sân, Lục tiên quân.”
Thấy nàng tựa hồ hiểu lầm ý tứ của mình, thần sắc Lục Quyết nghiêm túc: “Ta sẽ không tham dự vào thi đấu trung thu, phu nhân nếu muốn trang đoạt vị trí đầu không bằng mời nhị sư huynh cùng tam sư huynh.”
Mộ Lê sửng sốt, hắn đâu là không có ý cùng nàng đối nghịch.
Vai ác này chẳng lẽ có lý do không tiện thi đấu?
Hắn không tham gia cũng được, nàng và tiểu mập mạp bớt đi một đối thủ nặng ký.
Mộ Lê lập tức dời đi trận địa, đi tìm Đoạn Hằng cùng Tạ Tịch Xuyên đang nghỉ trưa thương lượng việc tổ đội. Hai vị này cũng là thủ tịch đệ tử, nhân khí tuy không bằng Lục Quyết nhưng hơn những đệ tử Lăng Vân sơn khác, lui một bước mà nói, bọn họ tham gia cũng không tồi.
Nhưng Đoạn Hằng cùng Tạ Tịch Xuyên khả năng cũng sẽ đoán được nàng tham dự thuật vì mười viên Nguyên Dương Đan.
Dù sao cũng không thể biểu diễn lại màn vừa rồi, Mộ Lê quyết định trước hết nghĩ ra một lý do hợp lý tránh để ba sư huynh đệ này phát hiện.
Cuối cùng, nàng đi vòng vèo trở lại chính đường, ôm tiểu mập mạp đang ăn cơm trưa đi.
Nàng định dùng sự đáng yêu của tiểu mập mạp tấn công, quấy nhiễu sức phán đoán của Đoạn Hằng cùng Tạ Tịch Xuyên.
Ai có thể nhẫn tâm cự tuyệt tiểu bánh bao này chứ?
“Kỳ Khiếu, chúng ta lát nữa chơi một trò chơi nhỏ với các vị sự phụ, được không?” Mộ Lê nói với Tiểu Thiên Tôn cười đến vẻ mặt thuần thiện đang gặm đầu thỏ trong lòng.
Tiểu Thiên Tôn hết sức chuyên chú mυ'ŧ tay béo đang dính đầy nước sốt, miệng lúng búng nói không rõ chữ, đầu béo khẽ gật tỏ ý phê chuẩn.
Mộ Lê lập tức chỉ đạo tiểu gia hỏa trong chốc lát phối hợp với nàng thế nào.
Nàng để Kỳ Khiếu học mấy đoạn nàng sẽ nói với các vị sư phụ, không cần Tiểu Thiên Tôn tự mình mở miệng, chỉ cần hắn với bất cứ lời nào của Mộ Lê cũng gật đầu, mỉm cười, dùng tứ chi khẳng định là được.
Chỉ cần có thể làm các sư phụ tin tưởng lời Mộ Lê nói liền tính trò chơi thắng lợi.
Tiểu Thiên Tôn cảm thấy trò chơi này rất có tính khiêu chiến, hắn rất muốn chơi, vui vẻ đến mυ'ŧ tay càng dùng sức!
Thời gian nghỉ trưa rất nhanh, Mộ Lê ôm tiểu mập mạp tưởng chừng nặng mấy tấn một đường chạy như bay, rốt cục cũng đến chỗ Đoạn Hằng và Tạ Tịch Xuyên đang chuẩn bị đứng dậy.
Thật là một đứa bé bụ bẫm, Mộ Lê thở hổn hển ôm tiểu mập mạp nằm liệt luôn trước mặt hai vị sư phụ.
Vẻ mặt Tạ Tịch Xuyên khϊếp sợ, hắn không nghĩ tới một tiểu nữ tu ôm đứa bé ba tuổi lại ngã liệt xuống đất!
Mộ Lê thở hổn hển chào hỏi: “Quấy rầy nhị vị sư huynh…… Hô! Hô! Hô!”
Đoạn Hằng vội vàng tiến lên đỡ nàng: “Phu nhân có gì việc gấp?”
Tạ Tịch Xuyên cà lơ phất phơ vui đùa nói: “Huấn luyện thể năng cũng không cần chăm chỉ như vậy, ngài ôm Tiểu Thiên Tôn cùng hai cân hạt dưa chạy nhanh như vậy, cẩn thận làm chân mình bị thương.”
Mộ Lê: “Hô! Hô…… Hạt dưa?”
“Ngài kệ hắn đi.” Đoạn Hằng nhắc Mộ Lê rồi dò hỏi: “Rốt cục người có việc gì gấp?”
Mộ Lê dùng sức hít sâu một hơi, chậm rãi thở ra: “Gần đây Càn Không chân nhân hạ lệnh cấm đạo đồng xuống núi vơ vét trò vui trong nhân gian, Tiểu Thiên Tôn thường xuyên cảm thấy phiền muộn cô tịch, buồn bực không vui.”
“Hả?” Đoạn Hằng cùng Tạ Tịch Xuyên đồng thời nhìn về phía Tiểu Thiên Tôn, lễ phép tỏ vẻ quan tâm.
Tiểu Thiên Tôn ngồi trên đùi Mộ Lê nhận thấy trò chơi đã bắt đầu rồi liền nghiêm túc từ bỏ đầu thỏ trong tay, vội vàng nhìn về phía hai vị sư phụ, quơ quơ tay nhỏ chân nhỏ, thở dài một hơi, tỏ vẻ chính mình buồn bực không vui.
Tạ Tịch Xuyên nhìn mặt bánh bao của Tiểu Thiên Tôn nghi vấn: “Tiểu Thiên Tôn không ăn no?”
“Không không!” Tiểu Thiên Tôn lập tức nắm chặt đầu thỏ bổ sung thuyết minh: “Bổn tọa muốn vui vui! Phiền muộn! Thanh Thanh bổn tọa không vui!”
“Thanh Thanh” là con dế Tiểu Thiên Tôn yêu nhất, tối qua Tiểu Thiên Tôn bị câu nói “Đi giám sát cốc mỗi ngày gặm cà rốt” dọa sợ đến mức nhất thời xúc động chụp bẹp Thanh Thanh.
Tiểu Thiên Tôn hiện giờ thật sự phiền muộn, rất muốn chơi trò chơi với tỷ tỷ hư!
“Thanh Thanh là cái gì?” Đoạn Hằng nhìn về phía tiểu béo.
Tiểu Thiên Tôn: “Là con…”
Mộ Lê che lại miệng của tiểu mập mạp: “Là một con thỏ trắng đáng yêu dính người, Tiểu Thiên Tôn thực thích nó, thường xuyên chơi cùng.”
Cũng may nàng phản ứng nhanh chóng, Thanh Thanh nếu chỉ là sâu, hình ảnh hai con non cạnh nhau đương nhiên không quá dễ dàng đả động người, đương nhiên sủng vật lông xù phù hợp với biểu hiện tiếc nuối của Tiểu Thiên Tôn.