“Được rồi, một chức quan nhỏ thôi mà, về sau ta sẽ đề cử ngươi lên! Ngươi im lặng một chút, đừng lên tiếng nữa, ta muốn hưởng thụ một chút!”
“A, được được, Tống đại nhân dùng từ từ, tiểu nhân chắc chắn không lên tiếng… chắc chắn không lên tiếng…”
Tô Diệc Hoàn nở nụ cười nịnh nọt, chậm rãi lùi về phía sau cho tới khi chạm tới góc phòng, cuộn tròn lại như một con chim cút.
Tống Viễn lại không để ý, lo bước tới bên giường, giữa hai chân dựng thẳng một cây gậy thịt, ông ta vác hai chân nữ nhân trên giường lên vai, vòng eo hạ thấp, thẳng tắp đâm vào bên trong.
Tiểu huyệt đó chứa đầy chất lỏng, thịt non còn biết mυ'ŧ cắn, siết chặt gậy thịt, cảm giác mất hồn đó thật sự chỉ muốn làm người ta chết chìm!
Ông ta vừa cử động đã khiến nữ nhân vô thức rêи ɾỉ một tiếng, giọng nói quyến rũ tràn vào màng tai giống như một bàn tay vô hình, nắm lấy cây gậy thịt xấu xí trong cơ thể một cái.
Chỉ mới đưa đẩy vài cái, trong lòng Tống Viễn đã thầm kêu không ổn, còn không kịp rút ra ngoài đã đột nhiên gào lên, tất cả tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích trữ bao lâu nay phun trào như nước, bắn sạch ra ngoài!
Tuyệt vời! Tuyệt vời!
Hai mắt Tống Viễn hiện lên ánh sáng kỳ dị.
Mặc dù chuyện ông ta bắn sớm có thể khiến kẻ bên cạnh cười chê, có điều lần cắm huyệt ngắn ngủi này khiến ông ta cảm nhận được hương vị tuyệt diệu vô cùng.
Hơn nữa có cho vàng Tô Diệc Hoàn cũng không dám cười nhạo ông ta, Tống Viễn không thèm để ý, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, hạ thấp eo, lần nữa cắm vào tiểu huyệt xinh đẹp, cảm nhận kɧoáı ©ảʍ thần tiên bên trong, miệng ông ta liên tục gọi bậy.
Người ở trên giường đang ra sức cày cấy, Tô Diệc Hoàn lại cuộn người ở góc, nhìn chính thê của mình bị người ngoài cắm rút tới mức hai mắt trợn trắng, tuy trong lòng hắn hụt hẫng nhưng dươиɠ ѵậŧ bên dưới lại không nhịn được mà dần có phản ứng.
Hắn thở hổn hển, có điều vẫn không dám bước tới cạnh giường của Tống đề đốc, đành phải dựa vào kỹ năng nhiều năm của mình, dùng bàn ta to lớn nắm lấy dươиɠ ѵậŧ, tự mình thủ da^ʍ.
Tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ vang bên tai không ngừng, không khí trở nên khô nóng, cảnh tượng xuân sắc vô biên.
Đúng lúc này, trong ngăn tủ ẩm ướt có hai bóng dáng bé nhỏ đang ôm chặt lấy nhau, thân hình run rẩy, không dám phát ra nửa âm thanh nào.
Hai tiểu nữ hài có gương mặt tinh xảo, tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng đã có phong thái mỹ nhân.
Có điều sắc mặt cả hai lúc này lại tái nhợt, lòng dạ chỉ chứa đầy sự sợ hãi. Cơn hốt hoảng và ghê tởm trộn lại với nhau, làm bọn họ chỉ muốn nôn mửa. Cơ thể gầy gò dựa vào vách tủ dày nặng, toàn thân đã bị mồ hôi ướt đẫm nhưng một chút cử động cũng không dám làm.
Cô không rảnh quan tâm tới tiếng động dâʍ ɖu͙© bên ngoài, chỉ biết dùng hai tay che khuất lỗ tai của tiểu nữ hài nhỏ hơn trong lòng mình, vòng chặt lấy nàng, không để nàng nhìn thấy, không để nàng nghe được.
Giọng nói của cô vẫn còn non nớt, mềm mại, chứa đầy sự run rẩy.
“Thiển Thiển… đừng nghe, đừng nghe… đừng sợ, tỷ tỷ ở đây…”
Ib zalo mình để mua combo với giá rẻ nhé mọi người