Cũng may Cửu Thiên Tuế nhận lấy ân tình của thiên tử, vươn tay cầm một khối đậu ve cuốn, chậm rãi ăn.
Lúc này mới làm Tuyên Lan nghẹn cổ hỏa khí trở về, nói: “Trẫm nhớ rõ lúc còn rất nhỏ không biết từng ở nơi nào ăn qua một loại đậu ve cuốn, đầu bếp trong cung đều không làm ra hương vị này được.”
Giang Tẫn Đường nghẹn lại, không nghĩ tới Tuyên Lan thế nhưng có chút ấn tượng, trong thế giới của tiểu hài tử chỉ có ăn và chơi, hắn nhớ kỹ hương vị của đậu ve cuốn, lại không nhớ kỹ người đã cho hắn ăn.
Mẫu thân Giang Tẫn Đường là người Giang Nam, đặc biệt am hiểu làm các loại điểm tâm, đầu bếp trong cung tất nhiên không thể làm ra hương vị giống như đúc.
Tuyên Lan nói xong không nghe thấy lời đáp, chuyển mắt nhìn qua, liền thấy một cái miệng nhỏ nhắn đang ăn đậu ve cuốn, đầu ngón tay trắng đậu ve cuốn cũng trắng chỉ có môi y mang theo vài phần diễm sắc.
Tuyên Lan cảm thấy, lúc này Giang Tẫn Đường nhìn rất giống một con mèo.
Một con mèo trắng tuyết, kiều quý, tính tình rất xấu.
Tuyên Lan cảm thấy cái suy nghĩ này có chút buồn cười, Giang Tẫn Đường rõ ràng là chiếm núi làm vua hổ, trừ bỏ kiều khí một chút, chẳng có chỗ nào dính dáng tới một chú mèo đáng yêu mềm mại.
Giang Tẫn Đường ăn xong một khối điểm tâm, khôi phục không ít khí sắc, không khỏi trong lòng thở dài một tiếng.
Thời gian năm này sang năm nọ dần trôi đi, y cũng đi cùng thời gian cùng nhau già đi. Thuở niên thiếu tuy thân thể không tốt, nhưng là khoác kỵ trang cưỡi ngựa chạy như bay ra khỏi kinh thành vẫn phong lưu tiêu sái.
Thế nào hôm nay như kéo dài hơi tàn, bất quá ở trên tế đàn mấy canh giờ cũng đã bài ra bộ dáng muốn chết này.
“Bệ hạ nếu muốn được cái gì, luôn sẽ có được, huống chi chỉ là một khối điểm tâm.” Giang Tẫn Đường nhoẻn miệng cười, lúc này mới chậm rãi trả lời Tuyên Lan.
Tuyên Lan minh bạch ý tứ trong lời nói của y.
Đồ vật hắn muốn chung quy đều sẽ có được, không phải bởi vì hắn được rất nhiều người ưu ái, mà là bởi vì hắn là thiên tử, là ngôi cửu ngũ chí tôn. Thiên hạ này quyền thế đều ở tay hắn, không có gì là thiên tử không chiếm được.
Nhưng cố tình là Tuyên Lan cũng không có nắm giữ quyền lợi như vậy, lời này từ miệng đệ nhất quyền thân Giang Tẫn Đường nói ra, liền có vẻ đặc biệt trào phúng.
Nhưng chung quy sẽ có một ngày, hắn sẽ đem những đồ vật vốn nên thuộc về chính mình đoạt lại từ tay Giang Tẫn Đường, nếu là khi đó Giang Tẫn Đường nhớ lại những lời đã nói ngày hôm nay với mình....
Tuyên Lan chậm rãi nắm chặt nắm tay, có lẽ y sẽ hối tiếc không kịp đi.
Tiếng chuông cổ xưa của chùa Hộ Quốc cách đây không xa vang lên, khi đến giờ ngọ, các tăng nhân ở chùa sẽ xao chuông cầu phúc.
Nghe thấy tiếng chuông tang thương, Tuyên Lan bỗng nhiên nhớ tới một chuyện: “Trẫm từng nghe nói một việc ít người biết đến, có quan hệ với Cửu Thiên Tuế.”
Giang Tẫn Đường ngước mắt: “Nga?”
Tuyên Lan nói: “Nói trước khi tiên đế băng hà vì bệnh nặng, vô pháp đi chùa Hộ Quốc cầu phúc, Cửu Thiên Tuế từ đại đã thay người đến chùa Hộ Quốc, cầu ra qua quẻ hạ hạ thiêm*”
*Quẻ xăm hạ hạ tức là quẻ xăm không tốt, mang ý nghĩa điềm xấu.
“Đúng là có chuyện như vậy.” Giang Tẫn Đường lãnh đạm nói: “Bệ hạ không phải không tin thần phật sao, như thế nào lại hỏi chuyện này?”
Tuyên Lan mỉm cười nói: “Chỉ là cảm thấy tò mò, rốt cuộc rút ra ba quẻ hạ hạ thiêm, trẫm cũng là lần đầu nghe nói. Cữu Thiên Tuế rút ra ba quẻ hạ hạ thiêm, lão lừa trọc chùa Hộ Quốc như thế nào giải xăm?”
Giang Tẫn Đường nhớ tới chín năm trước khi y đại diện thiên tử tới chùa Hộ Quốc cầu phúc, mưa dầm tầm tã, lâu dài tinh mịn, Đại Hùng Bảo Điện Bồ Tát rũ mi, Kim Cương trừng mắt, y quỳ gối trên đệm hương bồ, ngước mắt lên thấy tượng Phật hơi rũ đôi mắt từ bi.
Khi đó ước chừng vẫn có chút kinh cuồng của thời niên thiếu, cũng không chịu dễ dàng tin tưởng số mệnh, ở nơi đó rút ra quẻ hạ hạ thiêm thứ nhất, y lại rút hai lần tiếp nữa, tất cả lại là hạ hạ thiêm nguyền rủa giống nhau, trụ trì chùa Hộ Quốc nhìn thấy niệm a di đà phật, nói bình sinh hiếm thấy.
“Ba quẻ xăm này, là thần xin cho chính mình, cùng vận mệnh quốc qua không có quan hệ, bệ hạ không cần lo lắng.” Giang Tẫn Đường không quá muốn đề cập đến việc này, có lệ nói.
“Nếu là ái khanh vì chính mình xin xăm, trẫm càng muốn hỏi rõ.” Tuyên Lan tươi cười ngọt ngào, ngữ khí ôn nhu, chẳng sợ người trước mắt biết đây bất quá là biểu hiện giả dối.
Nhưng trời sinh con người có một đôi mắt người thế tục, vẫn là dễ dàng bị lừa gạt, cảm thấy hắn thật đáng thương đáng yêu.
Giang Tẫn Đường chính là sinh ra có một đôi mắt thế tục như thế.
Có lẽ là bởi vì lúc Tuyên Lan còn rất nhỏ, liền thân cận hắn, một Tuyên Lan khoe mẽ, y liền có chút không thể chống đỡ được.
“Tĩnh Duyên đại sư không có giải đoán xăm” Giang Tẫn Đường nói: “Xăm đó không giải.”
Tuyên Lan ngẩn ra.
Bởi vì tiên đế tin phật, cho nên khi hắn còn nhỏ cùng Nhân Tuệ Hoàng Thái Hậu đi qua không ít chùa, cũng cầu qua không ít xăm, tốt xấu đều có, chưa từng gặp loại xăm nào không thể giải.
“Tĩnh Duyên đại sư nói, xăm vô giải, giải ở nhân tâm.” Giang Tẫn Đường rũ mi xuống, trong mắt chiếu lên ánh đỏ tươi của chiếc nhẫn: “Trời cao an bài không được thần mệnh, cho nên thần cầu ra ba quẻ hạ hạ thiêm.”
Tuyên Lan cười cười: “Trẫm cũng không tin nhũng hòa thượng thần thần đạo đạo chùa Hộ Quốc, Tĩnh Duyên con lừa trọc nói lời này lại thật là có chút thiền ý.”
Đêm qua Tư Thiên Giám xem thiên văn, phỏng đoán hôm nay có mưa gió, buổi sáng thời tiết còn tốt, lúc này lại chợt nổi gió hiện mây đen. Mây đen không hề báo trước bay về nơi đây, vài giọt mua phùn phiêu linh đến theo.
Tuyên Lan ngẩng đầu nhìn không trung, nói: “Trời mưa.”
Mưa theo gió tới, Giang Tãn Đường quấn chặt áo lông chồn trên người, ho khan một tiếng, nói: “Mưa xuân quý như vàng, là một dấu hiệu tốt.”
Phía trên tế đàn có lọng che, không cần lo lắng thời điểm cầu phúc gặp mưa.
Chính là gió lùa thực sự xảo quyệt, thổi từ cổ áo, cổ tay áo vào trong người, rõ ràng lò sưởi trên tay còn có độ ấm, Giang Tẫn Đường lại cảm thấy cả người lạnh như băng.
Y khí phách nhất thời đi lên bồi Tuyên Lan cầu phúc, cũng không biết là do muốn tuyên chiến hay lăn lộn bản thân, hiện giờ tuổi lớn hà tất giống như thiếu niên một hai phải tranh xem khẩu khí ai lớn hơn.
Nghĩ như vậy, Giang Tẫn Đường liền chuẩn bị đứng dậy, không bồi Tuyên Lan ở chỗ này trúng gió. Thình lình một kiện áo choàng dày nặng phủ lêи đỉиɦ đầu y, trước mắt liền tối sầm. Giang Tẫn Đưỡng ngây ngốc trong thoáng chốc, đầu giãy giụa từ trong áo choàng thoát ra, nhìn sườn mặt của Tuyên Lan.
Hắn nhìn trời xa, nói: “Gió lớn, Cửu Thiên Tuế đừng để bị thổi bay đi.”
“...” Giang Tẫn Đường nhìn áo choàng trên người mình, thêu long văn ánh vàng rực rỡ, cảm thấy Tuyên Lan có thể là muốn cố ý hãm hại y, để hắn trị tội y đi quá giới hạn.
Nhưng lần này tựa hồ là y tâm tính tiểu nhân rồi, bởi vì Tuyên Lan nói xong lời này liền không mở miệng nữa.
Áo choàng dày nặng, mặt trên còn mang theo nhiệt độ cơ thể Tuyên Lan.
Người thiếu niên thể trạng cường tráng, thân hình cao lớn, đã sớm so với Giang Tẫn Đường cao hơn nhiều, trên người độ ấm cũng cao, như là một bếp lò nóng hổi.
Giang Tẫn Đường suy nghĩ trong chốc lát, như cũ cảm thấy Tuyên Lan chính là cố ý.
Chó con này khẳng định là nhìn ra y muốn làm việc riêng, cho nên liền ném một kiện áo choàng nặng xuống, muốn y chỉ có thể tiếp thu lòng yêu mến của hoàng đế, rồi tiếp tục ở chỗ này uống gió lạnh.
“Bệ hạ.” Giang Tẫn Đường đem áo choàng vắt lên cánh tay, ôn nhu nói: “Tuy rằng đầu xuân, nhưng vẫn lạnh lẽo, ngài vẫn là phủ thêm áo đi, đừng để cảm lạnh.”
Tuyên Lan là cảm thấy thân thể Giang Tẫn Đường không chịu được gió lạnh thổi, mới đem áo choàng tôn quý của mình cho y. Thế nhưng tên hoạn quan này còn không cảm kích, trong lúc nhất thời có chút tức giận, lạnh mặt lấy áo choàng đem Giang Tẫn Đường quấn lại thật chặt, còn ở cổ áo thắt lại một cái nút, lạnh lùng nói: “Trẫm thưởng ngươi, ngươi phải nhận.”
Tay Tuyên Lan đã to, xuống tay lại không biết nặng nhẹ, Giang Tẫn Đường thiếu chút nữa bị hắn đem cổ thắt đến đứt.
*Tác giả có lời muốn nói:
Cẩu hoàng đế thiếu chút nữa mất đi lão bà😊)))))