“Người đâu tới đây nhanh lên, có người chết đuối rồi…”
“Nhanh lên, đi xem nhanh, không biết còn sống hay không…”
“Mau đi thông báo cho Trương lão Tam, để cho bọn họ mau đến xem…”
Một loạt tiếng hét hỗn loạn và chói tai lọt vào tai Phong Thượng Thượng, suy nghĩ vẩn vơ của nàng cuối cùng cũng trở lại hiện thực, đại não vô thức nắm bắt được hai chữ “người chết”. Nàng theo bản năng ngước mắt lên, “vèo”một phát, vội vàng đứng dậy từ bờ ao nhìn về nơi phát ra âm thanh.
Cách đó không xa, rất nhiều thôn dân đang chạy tới phía đông thôn, kết hợp với tiếng kêu la vừa mới nghe được, Phong Thượng Thượng tức thì đoán được chuyện gì xảy ra, trong lòng có dự cảm không lành.
Xuất phát từ thói quen nghề nghiệp, nàng lập tức gạt mớ hỗn độn trong đầu sang một bên, nhấc chân chạy về phía đông thôn.
Chờ đến khi nàng chạy đến đầu thôn, từ xa chỉ thấy dưới tàng cây liễu lớn bên bờ sông đang vây quanh, không thấy rõ trong vòng vây là tình cảnh gì, nhưng sắc mặt của những người vây xem đều nặng nề, còn không ngừng lắc đầu thở dài. Tim Phong Thượng Thượng đập thình thịch, nàng nhận ra có gì đó không ổn, đang định bước lên phía trước xem xét, bỗng nhiên cách đó không xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết. Nàng vừa quay đầu lại thì thấy từ xa có một nam một nữ đang loạng choạng đi tới, đám đông tự động nhường đường cho hai người họ, khi cả hai nhìn thấy cảnh tượng bên trong thì khuỵu xuống khóc lớn.
Bởi vì đám đông lộ ra khoảng trống, lúc này Phong Thượng Thượng mới có thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong, chỉ thấy một bé gái khoảng bảy tám tuổi đang nằm im trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt thân thể sưng phù, l*иg ngực không có chút phập phồng nào, đã không còn một tia hơi thở của người sống.
“Tam Nha ơi Tam Nha, sao con lại bất cẩn như vậy, con là để chúng ta người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh đây sao, chúng ta phải sống sao đây…”
Mẹ của cô bé là Thẩm thị đang quỳ rạp trên mặt đất khóc lóc thảm thiết phế, cha là Thẩm Đại Trang ở bên cạnh cũng che mặt khóc nức nở, tiếng khóc thảm thiết khiến những người xung quanh chứng kiến rất không đành lòng, không ít người cũng đỏ mắt theo.
“Nghiệp chướng mà, sông chúng ta năm nào cũng có trẻ con chết đuối. Mỗi ngày chúng ta đều nhắc nhở bọn trẻ cẩn thận nhưng hằng năm vẫn có trẻ em đuối nước. Năm nay mới vừa đầu xuân thôi mà đã xảy ra chuyện rồi, thật đáng thương…”
“Hôm qua ta vẫn còn dặn tiểu tử nhà ta không được chơi bên bờ sông, nào ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, haizz…”
“Sau này mọi người nhớ trông cho kỹ bọn trẻ trong nhà, đừng để chúng đến bờ sông chơi nữa, nguy hiểm quá.”
Phong Thượng Thượng nghe những người xung quanh bàn tán, lại nhìn đứa trẻ trên mặt đất, lông mày dần dần nhíu lại.
Dường như có điều gì đó không đúng.
Xuất phát từ bản năng nghề nghiệp, gặp phải chuyện gì đó không đúng thì phải tìm cho ra lẽ. Vì vậy nàng không quan tâm hành vi của mình có gây ngạc nhiên hay không, nàng đẩy đám đông ra và chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh đứa trẻ, sau đó nâng mặt đứa trẻ lên nhìn, lại nhẹ nhàng mở miệng và mũi của đứa trẻ ra xem xét.
“Ngươi làm gì vậy?” Phong Thượng Thượng còn chưa kịp xem xét kỹ hơn thì đã bị một lực mạnh đẩy ra, lảo đảo ngã xuống đất, lòng bàn tay cọ vào đất đá trên mặt đất, khiến nàng đau đến nhịn không được mà “hít hà” một tiếng.
Hai mắt Thẩm thị đỏ bừng nhìn nàng, vừa nghẹn ngào vừa rống lên: “Ngươi muốn làm gì? Tam Nha nhà chúng ta đã chết rồi, chuyện này chơi vui lắm sao?”
Phong Thượng Thượng ngước mắt nhìn nàng ta, không nói lời nào mà tiến tới cầm lấy tay đứa nhỏ yên lặng quan sát, khi nhìn thấy tình trạng tay của Tam Nha, suy đoán trong lòng nàng cơ bản đã được xác nhận, trong lòng nàng lập tức nặng nề.