Trong đôi mắt đen của anh hiện lên vẻ buồn bã, đôi môi mỏng mím lại.
Cô nhìn anh, dịu dàng nói: “Em biết anh muốn bảo vệ em. Chuyện anh không muốn em biết, em sẽ không cố ý nhìn lén, cho nên em mới phải hỏi. Em có thể không hỏi, nhưng chuyện này có liên quan đến em, người kia cầu cứu em, chung quy em sẽ biết. Mà em mong rằng là do anh nói cho em.”
A Lãng nhíu mày, nhìn cô.
Anh biết cô nói không sai, nhưng anh không muốn cô bị liên lụy.
“Em đã bị quấn vào trong đó rồi.” Cô dịu dàng trần thuật sự thật này, “Em nghĩ anh ta biết em quen anh, cho nên mới tìm tới em.”
Gió nhẹ nhẹ nhàng phất qua, anh có chút buồn phiền.
“Sao lại thế này? Tiểu Nhân bị cảm nắng sao?” Phượng Lực Cương đến trước mặt hai người, đưa đồ uống vận động tới.
“Không phải.” Anh nhận đồ uống vận động, nhìn cô gái đang ngóng nhìn trong lòng. Cô không mở miệng ép anh, không có cố ý dò xét đọc suy nghĩ của anh.
Cô có thể, cô có khả năng đó, nhưng cô không làm như vậy.
Cô tôn trọng anh, hơn nữa cô muốn sự tin tưởng của anh, cô yêu cầu sự tin tưởng của anh.
Anh điên cuồng muốn bảo vệ cô, rời xa tất cả ưu phiền, nhưng anh biết rõ đó không phải biện pháp giải quyết vấn đề.
Dịu dàng trong mắt cô, lặng lẽ yêu cầu.
Vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn ướt mồ hôi của cô, anh thở sâu, thoải mái mở lòng, dỡ bỏ phòng bị trong lòng, ngẩng đầu nhìn Phượng Lực Cương, nói: “Nhân Nhân cảm ứng được, một Mak khác.”
Mak? Một Mak khác?
Phượng Lực Cương ngẩn ngơ, “Ý cậu nói là A Chấn?”
“Không, một người khác.” Vẻ mặt A Lãng âm u, ôm chặt cô gái trong lòng.
Lực Cương nghe vậy, thân thể chấn động.
“Cứt chó, cậu nói là. . . . . . Tôi cho rằng cậu ấy đã chết rồi. . . . . .”
Tất cả bọn họ đều cho rằng người kia đã chết, không ai ngờ anh ta còn sống. Dù sao ở dưới trạng thái đó, người bình thường đã sớm chết.
“Không.” A Lãng nhìn anh, nói: “Cậu ấy còn sống, Mak bắt cậu ấy sống.”
Lúc này cô gái trong lòng khẽ hít vào một hơi. Anh biết, cô đã hiểu hình ảnh vừa mới nhìn được.
Phòng thí nghiệm, phòng mổ, dụng cụ khoa học, còn có người còn sống . . . . . .
“Làm sao có thể?” Mặt Như Nhân trắng xanh nhìn A Lãng, “Chuyện này. . . . . . Thật sự có thể xảy ra sao?”
A Lãng nói cho cô: “Những nhà khoa học hàng đầu bị mưu sát đều nghiên cứu liên quan đến khoa học kỹ thuật .”
Phượng Lực Cương không nói gì, trừng mắt với A Lãng, thật lâu mới nói ra một câu: “Nếu đây là thật sự, quả thực sống không bằng chết.”
“Cậu ấy muốn chết, nhưng cậu ấy không làm được. . . . . .” Như Nhân run rẩy, “Cậu ấy đã thử, nhưng bọn họ, bọn họ. . . . . .”
A Lãng ôm chặt cô, xoa cánh tay nổi da gà của cô. Thế nên anh không muốn nói cho cô, anh biết cô sẽ có cảm giác gì.
Đó rõ ràng là ác mộng.
Nếu có thể, anh thật sự tình nguyện cô cái này không biết gì hết.
“Loại chuyện này không nên diễn ra. . . . . . Loại chuyện này sao có thể diễn ra. . . . . .” Cô không thể tưởng tượng nổi tình cảnh của người nọ. Nước mắt trào ra khỏi hốc mắt, Như Nhân nâng đôi mắt đẫm lệ nhìn A Lãng, “Em phải giúp cậu ấy, em nhất định phải giúp cậu ấy. . . . . .”
Anh nắm tay cô, hứa hẹn.
“Chúng ta sẽ.”
A Lãng giương mắt nhìn Lực Cương, “Cậu ấy muốn cứu một người phụ nữ, một nhà khoa học tên là Rain. Ở nơi đó cô ấy là người duy nhất định giúp cậu ấy. Nhưng cô ấy thất bại, tuy trốn thoát nhưng cô ấy hiển nhiên là mục tiêu kế tiếp của tên hung thủ kia. Nếu có thể tìm thấy cô ấy, tôi nghĩ chúng ta có thể xác định nơi ẩn thân thật sự của Mak rồi.”
“Cô ấy ở đâu?” Phượng Lực Cương hỏi.
“Frankfort.”
Đến Frankfort Đức, có chuyến bay bay thẳng .
A Lãng không dám để cô một mình, cho nên đưa cô đến nhà chú Cảnh.
Anh nói cho cô, năm đó đêm gặp chuyện không may là Hải Dương và Đào Hoa đã bảo vệ anh. Nhưng bởi vì phòng ở nhà họ Đồ không đủ, sau này anh luôn luôn ở tại nhà họ Cảnh.
Cảnh Dã, Mạc Sâm, Đồ Hải Dương, dạy anh cách khống chế xúc động, cũng dạy anh phòng thân, càng dạy anh không bị bạo lực và phẫn nộ thao túng.
“Sau khi mọi chuyện xảy ra, bọn họ cho anh một chỗ dung thân, bọn họ đối xử với anh như người trong nhà, đồng thời cũng là thầy dạy võ của anh, em ở đây sẽ rất an toàn.”
“Em biết.” Như Nhân gật đầu.
A Lãng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, cúi đầu hôn lên môi cô, nói nhỏ: “Không phải sợ.”
Cô muốn mỉm cười, nói cho anh rằng cô không sợ, để anh yên tâm mà đi. Nhưng cô không cười nổi, cũng không nói nên lời.
Người đàn ông này phải đến một nơi rất xa, làm chuyện rất nguy hiểm. Cô không thể ngăn cản anh, cũng không nên ngăn cản anh, tuy rằng cô thật sự rất muốn rất muốn. Nhưng cô hiểu dưới tình huống đó, chịu đựng đau đớn như vậy ‘người kia’ không thể sống nổi.
A Lãng biết, cô cũng biết.
Cô không thể để chuyện kinh khủng này tiếp tục diễn ra, anh cũng vậy.
Anh là anh hùng, người anh hùng cô yêu tha thiết.
“Anh phải cẩn thận.” Cô nhìn anh, yêu thương nhẹ nhàng vuốt ve mặt anh, nói: “Phải cẩn thận.”
Tim A Lãng vì sự thương tiếc của cô mà co rút.
Cô gái này luôn dịu dàng như thế, tốt đẹp như mộng ảo. Anh đưa tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khóe mi cô.
“Anh sẽ, anh sẽ cẩn thận, anh sẽ không để tất cả những chuyện này biến thành một giấc mơ.” Anh thoải mái mở lòng, nâng tay ôm cô, để cô cảm nhận cảm giác của anh, cúi đầu khẽ hứa hẹn ở bên tai cô: “Chờ anh trở về, chúng ta liền kết hôn.”
Tình yêu nóng bỏng của người đàn ông này như thủy triều vây bọc cô.
Cô chôn khuôn mặt đẫm nước mắt vào lòng anh, nghẹn ngào gật đầu.
“Được.”
Anh cảm thấy cổ họng co rút, hốc mắt nóng lên.
Từ nhỏ đến lớn, anh không phải người đa sầu đa cảm, nhưng cô gái này siết chặt tim anh.
Anh nghĩ, cô chính là trái tim anh.
Ý nghĩ này khiến cô càng ôm chặt anh hơn.
Cô không muốn để anh đi, nhưng mấy tiếng nữa máy bay sẽ cất cánh, anh và Phượng Lực Cương cần đến sân bay.
Bọn họ còn có rất nhiều việc cần hoàn thành, bọn họ đang chạy đua với thời gian, phải tìm được Rain trước tên sát thủ kia mới có thể cứu được ‘người kia’.
Cho nên, cô bắt buộc mình buông tay, ngẩng đầu nhìn anh.
“Đi đi, Lực Cương đang chờ dưới tầng.”
Anh nới tay, dịu dàng vuốt mặt cô, một chút rồi lại một chút.
Sau đó anh thở sâu, ép mình xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng của anh, Như Nhân đột nhiên cảm thấy tim đập dồn dập. Cô không thể để anh cứ đi như vậy được, cô không thể để anh vì cô mà lo lắng sốt ruột, cho nên cô mở miệng.
“A Lãng.”
Anh dừng bước quay đầu.
Lúc này, cô phát hiện mình có thể điều khiển khóe miệng, chân thành nở nụ cười.
“Sớm trở về nhé.”
Nụ cười của cô khiến anh đau lòng.
Anh sải bước quay về, dùng sức hôn cô.
“Anh yêu em.”
Anh nâng mặt cô, nghiêm túc nói, sau đó mới xoay người rời đi, lúc này đây anh không quay đầu lại nữa.
Chờ đợi là chuyện giày vò người ta nhất.
Đàm Như Nhân thực ra không rõ cô vượt qua những ngày đó như thế nào.
Được đưa đến bên này ở tạm không chỉ có cô, còn có người nhà họ Mạc và người nhà họ Đồ. Để đối phó Mak, các trưởng bối của A Lãng tập trung hết mọi người ở đây để bảo vệ.
Căn nhà này rất lớn, ngay từ đầu đã cố tình thiết kế thành một căn nhà đủ cho cả ba gia đình. Bọn họ gần như cho mỗi người một phòng, cũng bởi vì quá nhiều phòng cho nên có một số chỗ đến bây giờ vẫn chưa hoàn toàn xây xong.
Cô giúp Cảnh Dã và Hiểu Dạ trông nom cô bé chuẩn bị lên tiểu học, cũng thường sang nhà Irapa và Sơ Tĩnh ở cách vách tán gẫu. Có đôi khi, Irapa sẽ cùng cô về nhà lấy hàng, kiểm tra cửa sổ và vườn rau.
Đến tối chủ nhật, ngày Ánh Trăng Màu Lam nghỉ, mọi người đều sẽ tụ tập tại nhà ăn lớn ăn cơm, thật sự là vô cùng náo nhiệt.
Những người thân không cùng huyết thống với anh, bổ túc cho cô về khoảng thời gian cô không gặp A Lãng.
Hiểu Dạ nói cho cô, sau này thực ra A Lãng có tiếp tục học. Anh dùng bằng tương đương lên trung học, sau khi tốt nghiệp và hoàn thành nghĩa vụ quân sự liền dựa vào quan hệ của Mạc Sâm sang Mĩ học đại học.
Cô rất kinh ngạc, cô vẫn cho rằng anh chỉ học đến hết cấp hai.
“Cậu ấy vừa làm việc cho Tiểu Hàn vừa học. Sau khi nhận bằng tốt nghiệp, chuyện đầu tiên chính là đem bằng đến trước mộ mẹ mình, đốt nó.” Đào Hoa vừa bực mình vừa buồn cười bổ sung.
Cô biết vì sao anh làm như vậy. Anh học không phải vì bản thân, mà là vì mẹ anh, luôn luôn đều là vì mẹ anh. Đó là giấc mơ của mẹ anh, không phải của anh.
Như Nguyệt nói cho cô, A Lãng vì vượt qua trình độ võ thuật của ba anh em nhà họ Đồ đã dậy từ sáng tinh mơ chạy bộ như thế nào, mỗi ngày ở võ trường siêng năng luyện võ như thế nào, lại quấn quít lấy ba người Mạc Sâm bắt bọn họ dạy anh nhiều hơn nữa như thế nào.
Sơ Tĩnh sống sát vách với A Lãng nói cho cô, sau khi chuyện đó xảy ra khoảng hơn một năm liền anh không thể an giấc.
“Anh ấy buổi tối cũng không bật đèn, thường xuyên ngồi cạnh cửa sổ nhìn biển. Em đoán lúc đó anh ấy rất sợ ngủ. . . . . .”
Cô có thể hiểu. Cô rất hối hận vì lúc đó không thử cố gắng tìm kiếm anh lần nữa.
Nhưng khi ấy, cô ‘ốc còn không mang nổi mình ốc’, chuyện kia đã để lại cho cô tổn thương quá lớn. Cô dốc sức xây tường, rất sợ lại bị cảm xúc của người khác ảnh hưởng, sợ lại cảm ứng được một lần bạo lực tổn thương khác.
Muốn tìm anh, nhất định phải rộng mở chính mình, mà cô lúc đó rất sợ hãi.
Cô rất hi vọng năm đó cô có thể dũng cảm hơn một chút, như vậy cô có thể ở bên anh, luôn luôn ở bên anh, thay anh xua đuổi ác mộng, để anh có thể yên giấc.
Cô hi vọng còn có cơ hội, thật sự thật sự rất hi vọng. . . . . .
Ngày ngày đi qua.
Người nhà anh mỗi ngày đều ở cùng cô.
Ngẫu nhiên, cũng sẽ truyền đến tin tức có liên quan tới anh.
Có mấy lần, cô còn nói chuyện điện thoại với anh. Mỗi một lần đều khiến cô nhẹ nhàng thở ra rồi lại tăng thêm lo lắng.
Anh luôn không thể nói chuyện với cô quá lâu, mỗi lần anh đều dùng ‘Anh yêu em’ để kết thúc, mà cô luôn cố gắng để không khóc.
Cô luôn luôn cảm nhận được sự tồn tại của anh, phảng phất như anh để lại trong lòng cô một sợi dây vô hình. Cô biết anh đang làm việc tại một nơi nào đó trên thế giới này. Đó là chuyện duy nhất có thể an ủi cô.
Nhưng cô vẫn không thể không lo lắng, cô vẫn luôn nhớ anh.
Cô tự nhủ hãy nhẫn nại chờ đợi.
Từ từ chờ.
Thực ra sống ở nhà họ Cảnh vô cùng bận rộn, náo nhiệt, tuyệt đối không nhàm chán, nhưng cô vẫn cảm thấy cô đơn, cô rất nhớ anh, rất nhớ rất nhớ anh.
Anh chưa từng rời khỏi trái tim cô, luôn luôn tồn tại. Cô nhắm mắt lại là có thể thấy bộ dáng của anh, rõ ràng như thể có thể chạm đến, nhưng mà lại không thể chạm đến.
Thời gian trôi qua thật sự quá chậm, từng phút từng giây đều như một năm.
Cô không thể ngủ ngon, mỗi buổi tối đều chỉ có thể mặc áo sơmi anh để trong tủ quần áo, áp vòng cổ của anh vào ngực, co người nằm trên giường, giả vờ như có anh ở bên.
Như vậy có hơi ngớ ngẩn, nhưng cô không kìm chế được.
Liên kết giữa cô và người đàn ông này đã quá sâu, hoàn toàn không thể cắt đứt.
Đêm Thất Tịch khi cô giúp việc ở Ánh Trăng Màu Lam, một vị khách bắc bộ đùa muốn hẹn cô đi chơi, Như Nhân trừng mắt nhìn vị khách du lịch kia, bỗng nhiên hiểu ra: đời này cô không thể yêu ai khác ngoại trừ A Lãng, bất cứ người người đàn ông nào cũng không được.
Nước mắt bỗng nhiên trào ra, thành chuỗi rơi xuống, khiến người đàn ông kia hoảng sợ.
Cô khóc không ngừng được, Đào Hoa thay cô tiếp bàn khách kia, Hiểu Dạ dẫn cô đến cửa hàng Như Nguyệt cách vách, Như Nguyệt pha trà hoa cúc cho cô.
“Không sao đâu, không sao đâu, ngoan. . . . . .”
Họ cùng nhau an ủi cô, an ủi suốt cả buổi tối, thậm chí cùng cô trở lại phòng anh. Cô cảm thấy rất mất mặt, nhưng dưới lời an ủi của họ, cô vẫn khóc đến thϊếp đi.
Đêm hôm đó cô mơ thấy anh, cô biết là mơ, nước mắt lại rơi.
Trời sắp sáng, cô tỉnh lại.
Trong phòng chỉ có mình cô, cô cảm thấy hai mắt sưng đỏ, miệng khô lưỡi khô. Nhưng đấy không phải nguyên nhân khiến cô tỉnh lại.
Tim cô đập rất nhanh, rất nhanh rất nhanh.
Cô xuống giường, mở cửa, đi qua hành lang, xuống tầng.
Tất cả mọi người còn đang ngủ, căn nhà rất im ắng. Phòng khách dưới tầng một, chú chó tên Kaka kia ngủ ở cạnh cửa.
Thấy cô, nó ngẩng đầu lên.
Cô đi lướt qua thân thể to lớn của nó, mở cửa đi ra ngoài.
Màn đêm còn chưa tan, cô thấy một ngôi sao lấp lánh trên bầu trời phía Đông.
Cô hít sâu luồng không khí tươi mát, nhằm giúp mình bình tĩnh lại một chút. Không khí lãnh lẽo khiến cô trở nên tỉnh táo hơn, nhưng không thể xua tan cảm giác này.
Cô sắp điên rồi, cô sắp điên rồi.
Cô cảm nhận được anh ở đây, ở ngay đây, trên vùng đất này.
Cô cảm nhận được anh, rõ ràng như anh ở ngay trước mắt.
Anh đang tới gần, cô biết.
Hoặc là cô quá nhớ anh cho nên xuất hiện ảo giác?
Nếu bọn họ đã trở về, Khả Phỉ trực ở Hồng Nhãn sẽ thông báo cho chị Dạ, người trong nhà sẽ biết, nhưng mọi người đều còn đang ngủ, không có ai thức.
Nhưng cô cảm nhận được anh.
Sau đó cô nhìn thấy anh.
Ngay tại cuối con đường, trên chiếc xe jeep dính đầy bùn đang đi về phía này.
Trời vẫn còn tối, cô không thể nào nhìn thấy anh được, nhưng cô biết đó là anh.
Cô nên đợi, nhưng cô đã đợi lâu như vậy, lâu đến mức cô cho rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa.
Suy nghĩ này khiến cô sợ hãi.
Không thể tiếp tục đè nén khát vọng muốn gặp anh. Khi cô nhận ra thì cô đã bắt đầu chạy tới, cô đi qua sân, chạy ra đường lớn.
Cô không nhận ra cô đã quên đi giày, không nhận ra cô chỉ mặc áo sơmi của anh, không nhận ra các vì sao còn đang lặng lẽ lấp lánh trong đêm đen, không nhận ra đám cỏ còn cao hơn đầu người ở hai bên bờ ruộng đang đung đưa theo gió, không nhận ra căn nhà phía sau đã sáng đèn, không nhận ra nước mắt nóng bỏng đang trào ra khỏi hốc mắt như vũ bão, không nhận ra gió lạnh của thổi tung mái tóc dài của cô.
Cô chạy về phía anh, chạy như điên.
Chiếc xe kia ngừng lại ở phía trước, nhưng cô thì không. Cô lao vào trong lòng người đàn ông vừa nhảy xuống xe.
Anh ấm, chân thật mà ấm áp, trái tim còn đang đập.
Tuy rằng phong trần mệt mỏi, đầy người mồ hôi, râu cũng không cạo, nhưng anh là chân thật.
A Lãng không thể tin được mình lại thấy cô, anh ôm chặt cô gái đi chân trần, mặc áo của anh, tóc tai bù xù chạy vội đến đây, hôn lên khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của cô, lẩm bẩm: “Trời ạ, em làm anh giật cả mình! Sao em lại không ngủ? Anh nghĩ rằng em còn đang ngủ, lẽ ra giờ này em phải ngủ rồi. . . . . .”
“Em cảm nhận được anh, em đã cho rằng em điên rồi, nhưng em cảm nhận được anh. . . . . .” Cô rơi lệ đầy mặt, vừa khóc vừa cười hôn lên khuôn mặt bẩn thỉu của anh.
Một dòng khí nóng dâng lên, anh ôm chặt cô, giọng nói khàn khàn: “Thật xin lỗi, anh nên báo cho em trước, nhưng khi bọn anh xuống máy bay đã rất trễ, cho nên không gọi điện thoại. Anh muốn sớm gặp em, liền trực tiếp lái xe về.”
“Em yêu anh. . . . . .” Cô nâng mặt anh, hôn môi anh, mắt anh, mũi anh, dùng hết sức ôm anh, cảm nhận anh. Hai mắt cô đẫm lệ, nức nở, nói: “A Lãng, em yêu anh. . . . . .”
Dưới ánh sao, cô đẹp kỳ lạ.
Cô gái này khiến thế giới ảm đạm thất sắc.
Cổ họng anh căng cứng, tình cảm đối với cô dập dờn trong lòng. A Lãng ôm cô, khàn khàn nói: “Anh đi khắp thế giới, muốn tìm được người sẽ yêu anh, dù cho linh hồn anh có dơ bẩn cũng vẫn ôm lấy anh, tình nguyện sinh con của anh, cùng anh nắm tay nhau đi đến bạc đầu. Anh luôn luôn không tìm được, anh đã cho rằng anh không thể tìm được. . . . . .”
Cô khẽ nấc ra tiếng, ôm chặt người đàn ông cao lớn này, “Em sẽ sinh con cho anh, em sẽ yêu anh cả đời, đừng rời khỏi em nữa, không cho phép anh lại rời khỏi em. Về sau anh đi đâu em sẽ theo đó, có nghe không? Em không muốn một mình, không muốn. . . . . .”
“Được.” Anh vùi mặt trên vai cô, khàn khàn nói: ” Được.”
Anh cũng không muốn trải qua chuyện như vậy nữa, thật sự.
Trong suốt nhiệm vụ, anh luôn nghĩ đến cô, lo lắng Mak sẽ tấn công nơi này, lo lắng cô sẽ té ngã, sẽ bị thương, sẽ cảm ứng được một án mạng khác. Mặc dù có ba người đàn ông anh tin tưởng nhất trong cuộc đời này bảo vệ cô, anh vẫn không thể khống chế lo lắng mình sẽ mất cô, lo lắng không được gặp lại cô.
Cô gái này là thịt trong tim anh, anh không thể lại buông cô ra lần nữa.
Lần này để cô lại chỉ làm cho anh hiểu ra một chuyện, so với việc để lại cô ở lại nơi anh không nhìn thấy, anh thà rằng giấu cô trong túi mang theo bên mình.
“Sống cùng nhau, chết cùng nhau.” Cô vừa cười vừa khóc nói ra suy nghĩ của anh.
“Cả đời cả kiếp.” Anh gật đầu.
”Cả đời cả kiếp.” Cô hứa hẹn.
Mắt A Lãng hơi ẩm ướt, ôm cô ở trong ngực, ôm rất chặt rất chặt.
Trong giây phút đó, anh biết rằng mình sẽ có một gia đình hạnh phúc, cùng cô nắm tay nhau đến bạc đầu.
Lúc này anh dù chết cũng muốn giữ vững lời thề và hứa hẹn này.
Sao kim ở chân trời phía Đông lấp lánh, anh cúi đầu thâm tình hôn cô gái anh yêu, ở bên môi cô nhỏ giọng nói: “Nhân Nhân, anh yêu em, rất yêu rất yêu em. . . . . .”
Cô biết, cô có thể dễ dàng cảm nhận được tình yêu nồng nhiệt của anh, nhưng cô tin rằng cả đời cô sẽ nghe không chán những lời này.
Trong gió lạnh buổi sớm cô hôn trả anh, một lần lại một lần, một lần lại một lần nữa, cho dù xe jeep đã lặng lẽ chạy qua bên cạnh cũng không phát hiện.
Trời dần sáng.
A Lãng ôm cô gái quần áo không chỉnh tề, chật vật lại đáng yêu vô địch trong lòng, bước đi dưới ánh rạng đông vàng óng. Anh rất mệt, mệt muốn chết, nhưng anh không nỡ thả cô xuống.
Cô gái này là vật báu cả đời anh cũng không muốn buông ra.
Cho nên, dù anh mệt cũng không chịu buông cô ra, tình nguyện cứ ôm cô như vậy, bước về phía nắng mai, từng bước đi về nhà. . . . . .