“Phùng Tuệ Nương sao lại dám làm như vậy, người đó là Thiếu khanh của Đại Lý Tự - Lục Dịch đó”. Ân Tố Tố không nhịn được trợn mắt trắng.
Phùng Tuệ Nương này nhìn trúng ai không trúng lại nhìn trúng Lục Dịch, nhìn trúng Lục Dịch thì cũng thôi đi, vậy mà còn dám tính kế hắn? Hắn xử lý bao nhiêu vụ án như vậy, tất nhiên là nhìn ra mấy trò vặt vãnh này, sao có thể rơi vào tay Phùng Tuệ Nương được.
“Phùng Tuệ Nương làm vậy, không lẽ là khiến Lục đại nhân nhìn thấy dáng vẻ không nên nhìn thấy của cô ta, rồi bắt Lục đại nhân chịu trách nhiệm chứ”. Ân Tố Tố cười chế giễu.
Trình Yên Nhiên lập tức đáp: “Nói không chừng là thật đó”.
“Nếu lúc này nhà mẹ Quý phi làm to chuyện, sợ là mão ngọc đội chưa được bao lâu đã phải tháo xuống rồi”. Triệu Niệm Chân lắc đầu, cảm thấy Phùng Tuệ Nương đúng là ngu xuẩn.
“Phùng gia không chỉ có mình Phùng Tuệ Nương đến, Phùng Tuệ Nương dám cả gan làm loạn như vậy, phía sau nhất định là có người chống lưng”.
Ân Tố Tố nghĩ rộng ra, sau khi Phùng gia có được một vị Quý phi đã rục rịch ngóc đầu dậy rồi, nhìn chằm chằm vào Lục Dịch như vậy không nhất định chỉ là do sự ái mộ của Phùng Tuệ Nương đối với hắn, khả năng cao hơn là phủ Bá Tước phía sau Lục Dịch, đích tử của lão Tước gia chết rồi, thứ tử tuy nhiều, nhưng người ngài nhìn trúng chỉ có đứa đích trưởng tôn này.
Đích trưởng tôn có tài cán, có thực lực, không cần sự giúp đỡ của phủ Bá Tước cũng có thể tự mình bay ra một vùng trời mới, vậy nên lão Tước gia có ý muốn để hắn thừa kế tước vị.
Triệu Niệm Chân cười giễu cợt một tiếng nói: “Phùng Tuệ Nương nhìn trúng Lục Dịch, Phùng Ngọc Dung thì nhìn trúng vị Thế tử biểu ca kia của ta, Phùng gia này chọn lên chọn xuống, gan cũng đủ lớn đấy”.
Nói vậy, Triệu Niệm Chân đột nhiên nắm lấy tay Ân Tố Tố hỏi: “Cô đối với Thế tử biểu ca kia của ta thực sự không có ý gì sao? Huynh ấy tốt xấu gì cũng là một trong kinh thành tứ mỹ mà”.
Ân Tố Tố âm thầm xì một tiếng, đồ chó má Tiêu Cảnh Quân này chính là củ khoai nóng phỏng tay, rơi vào tay ai thì người đó khó mà sống yên ổn hết kiếp này, phần may mắn này vẫn là để một mình nữ chính hưởng đi.
“Kinh thành tứ mỹ?” Khương Dung hỏi, “cái này bình chọn từ lúc nào thế, ca ca ta có tên không?”
Trình Yên Nhiên giải thích: “Kinh thành tứ mỹ này là do một người kể chuyện trong trà lâu bình chọn ra, có điều mọi người đều tán thành, dần dần liền truyền ra ngoài. Người đứng đầu thì tất nhiên là ngọc diện phán quán Lục Dịch Lục đại nhân rồi, xếp thứ hai là ca ca ruột của bằng hữu chí cốt của cô - Ân Nguyên Tân, xếp thứ ba là biểu ca của Triệu Niệm Chân – Tiêu Cảnh Quân, còn thứ tư ấy à, là Ngũ hoàng tử”.
“Ha, người kể chuyện đó làm sao mà gặp được Ngũ hoàng tử chứ, chẳng qua là lời nói không căn cứ”. Khương Dung không tin.
"Kinh thành tứ mỹ này không có tên ca ca ta, huynh ấy đau lòng đến muốn đấm ngực giậm chân". Triệu Niệm Chân cười nói, "trước kia ta còn nghĩ mẫu thân đem huyết ngọc tặng cho A Man là vì muốn tìm cho huynh ấy một mối hôn sự, kết quả là lại tìm được cho huynh ấy một huynh đệ tốt. Bây giờ Nguyên Tân ca ca đóng cửa đọc sách, ca ca ta không có ai để than khổ, thực sự là đáng thương".
Nói tới ca ca ruột nhà mình, Ân Tố Tố không nhịn được thở dài: "Ca ca học hành vất vả, lần này không thể cùng đến Kim Quang Tự, nếu không phải phu tử nhất định không tha cho huynh ấy thì sớm đã giành được Trạng nguyên rồi".
"Được rồi, biết ca ca cô lợi hại rồi". Trình Yên Nhiên đẩy nhẹ Ân Tố Tố một cái, "chỉ biết khoe khoang".
Có điều danh tiếng của Ân Nguyên Tân trong kinh thành thực quả thực rất tốt, Lục Dịch rất đẹp, nhưng tiếng xấu đồn xa. Còn Ân Nguyên Tân gần như là một người hoàn mỹ, mặt nào cũng tốt, khiến người khác không tìm ra được chút sai phạm nào, nếu không phải vẫn chưa đỗ đạt công danh, sợ là số người muốn đề thân đạp mòn ngưỡng cửa Ân gia luôn mất.
"Phải rồi, e rằng nếu Phùng Tuệ Nương không tính kế thành công Lục đại nhân thì sẽ đổi sang ca ca cô đó". Triệu Niệm Chân nhắc nhở, "bảo ca ca cô chú ý một chút, huynh ấy quá mức ôn hòa, sợ rằng không sát phạt quyết đoán được như Lục đại nhân, trực tiếp chặt đứt suy nghĩ của nàng ta".
【Kí chủ, vẻ ngoài của ca ca cô đúng là lừa người mà.】
"Đúng vậy".
Ân Tố Tố không tỏ ý kiến, ai cũng nghĩ ca ca cô ôn nhuận như ngọc, công tử khiêm tốn, nhưng chỉ có mình cô biết, độ phúc hắc của ca ca cô so với Tiêu Cảnh Quân tuyệt đối không thua kém, thậm chí còn hơn ba phần.
Nếu nói ca ca cô thực sự thích nữ chính Bạch Như Sương, vậy thì kiếp này Tiêu Cảnh Quân tuyệt đối không phải đối thủ của huynh ấy.
Nhưng, tốt nhất là đừng, nam nữ chính tự dây dưa với nhau đến chân trời khác đi, đừng gây họa cho người khác.
Bốn người lại nói chuyện một lúc nữa, hẹn nhau ăn trưa xong sẽ cùng xuống núi, sau đó mọi người đều rời đi.
Sau khi Ân Tố Tố quay về không lâu, đồ ăn chay đã được dọn lên.
Đồ ăn chay của Kim Quang Tự rất nổi tiếng, sau khi Ân Tố Tố ăn uống no nê xong mới buông đũa xuống.
Tần Tư Sương nhìn cô, ánh mắt tràn đầy yêu thương, rất lâu sau đó lại ưu sầu nói: "Sợ là sau này gả đi rồi không vô lo thoải mái như vậy được nữa".
"Mẫu thân muốn gả con đi?" Ân Tố Tố cười hỏi.
"Ca ca con nói muốn đỗ Trạng nguyên, chống lưng cho con, tất nhiên là phải sau khoa khảo mùa xuân mới tính đến chuyện cưới gả, có điều vẫn phải chọn lựa kỹ càng, chọn nhà nào nội trạch yên ổn một chút ta mới yên tâm được". Tần Tư Sương ưu sầu nói.
Trong kinh thành này, muốn tìm nhà nào gia thế trong sạch cũng khó, giống như Ân phủ nhỏ bé nhà cô đây cũng có nhị phòng thích gây chuyện.
Ân Tố Tố không để ý, theo cô, không thành thân mới là tốt nhất.
Kiếp này không có hôn ước với Tiêu Cảnh Quân trói buộc, lại có ca ca chống lưng, cô muốn làm gì cũng được, sao phải nhảy vào hố lửa tìm chết cơ chứ. Cô nghĩ kĩ rồi, đợi đến khi thoát ly khỏi kịch bản, cô sẽ theo ca ca đến nơi khác nhậm chức.
Trời cao biển rộng, cô muốn làm cái gì thì làm cái đó.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Ân Tố Tố dự thời gian, ước chừng gần đúng thời gian, quả đúng có một tiểu hòa thượng tới.
"Sắc trời u ám, sợ là sẽ có tuyết rơi, nếu bây giờ xuống núi, sợ là đường về phủ cũng không dễ đi". Tiểu hòa thượng nói.
Sắc trời u ám, nhất định là có bão tuyết, cho dù bây giờ kịp xuống núi, đường cũng khó đi. Còn phải đề phòng trộm cướp, nếu bọn chúng lợi dụng bão tuyết để hành động, thì mấy hộ vệ kia của họ tuyệt đối không phải đối thủ.
Vì an toàn, đành phải tá túc lại một đêm rồi mới đi vậy.
Tần Tư Sương nghĩ một lát rồi nói: "Vậy chúng ta đành tá túc một đêm vậy, làm phiền tiểu sư phụ rồi".
Rất nhanh tiểu hòa thượng đã đem chăn đệm và một ít lửa than đến.
"A Man, cứ ở trong phòng đi, đừng ra ngoài nữa". Tần Tư Sương nói.
Ân Tố Tố gật đầu, cô nhất định không ra ngoài đâu, hơn nữa lúc cáo biệt bọn cũng dặn bọn họ tuyệt đối đừng ra ngoài, nói không chừng Lục đại nhân bị người ta tính kế nên trong lòng không vui, nếu gặp phải những quý nữ khác, trong lòng ắt sẽ cảnh giác, lỡ như trực tiếp động thủ cũng có khả năng.
Thanh Trúc cho người trải sẵn chăn đệm, thu thập than lửa, lại sắp xếp chỗ ở cho hạ nhân xong xuôi mới về lại phòng.
"Tiểu thư, phòng của người đã dọn xong rồi".
Ân Tố Tố đứng dậy nhìn Tần Tư Sương nói: "Mẫu thân, người nghỉ ngơi trước đi, con về phòng đây".
"Ừm, đi đi, đợi bữa tối dọn lên thì tới". Tần Tư Sương nói.
Ân Tố Tố cười đáp lại, vẫy tay gọi Thanh Trúc, hai người ra khỏi phòng.
"Thanh Trúc tỷ tỷ, dặn dò các hộ vệ đêm nay phải tỉnh táo chút, cho dù ở trong Tự cũng không được buông lỏng cảnh giác, phải toàn lực bảo vệ người trong viện tử".
"Tiểu thư yên tâm, nô tỳ đã phân phó xong rồi".
Ân Tố Tố gật đầu, huyết án nhất định sẽ xảy ra trong đêm nay, chuyện duy nhất mà cô làm được chính là bảo vệ người của Ân phủ.