“Mặc Mặc, hôm nay ta vẫn chưa đăng nhập”.
【Vậy bây giờ kí chủ đăng nhập?】
“Không, ta muốn đăng nhập ở chỗ lão phu nhân”.
Ân Tố Tố đã xác định chủ ý, nếu lão phu nhân “bị bệnh” để giữ ca ca, vậy người làm cháu gái như cô sao có thể không đến thăm, phải thể một chút lòng hiếu thảo mới được chứ.
Nếu như nói với mẫu thân, có khi bà lại lo bệnh của lão phu nhân sẽ bị truyền sang cho cô, không chịu đưa cô đi, nhưng Vương ma ma tâm tư linh hoạt, nói không chừng sẽ có cách.
“Ca ca, ca ca”. Ân Tố Tố miệng hơi mếu, khóe mắt đỏ ửng, trong phút chốc một giọt nước mắt rơi xuống.
Vương ma ma đau lòng nhanh chóng lau nước mắt cho cô nói: “A Man tiểu thư nhớ ca ca rồi có phải không”.
“Muốn ca ca, ca ca”.
“Ca ca ở chỗ tỗ mẫu, tổ mẫu của người bệnh rồi”. Vương ma ma nói.
“Tổ mẫu, tổ mẫu, đi, đi ca ca, ca ca”.
Ân Tố Tố nói năng đứt quãng, khóc nức nở, Vương ma ma lập tức phản ứng lại, hỏi: “Muốn đến chỗ tổ mẫu tìm ca ca?”
“Ừm, ca ca, tìm, ca ca".
Vương ma ma khẽ xoa lưng Ân Tố Tố, một bên dỗ dành cô, một bên thì đang suy nghĩ chuyện này, rất nhanh, trực tiếp ôm Ân Tố Tố đi tìm Tần Tư Sương.
“Tiểu thư à, ca ca không đến được, không gặp được ca ca rồi”. Vương ma ma nói.
Ân Tố Tố nhìn con đường họ đang đi, đây rõ ràng là đang muốn đến chỗ mẫu thân để đi tìm lão phu nhân, Vương ma ma nói như vậy là muốn cô khóc to hơn, đáng thương hơn chút nữa.
Ân Tố Tố ngầm hiểu trong lòng, lập tức đáng thương mà gào khóc to hơn, khóc tới nỗi mặt đỏ lên nhưng không hề dừng lại.
Vương ma ma có chút đau lòng, nhưng lúc này không lo được nhiều vậy nữa, mẫu tử hai người họ vừa gần gũi được một chút, bà già kia liền tìm cách chia cách, tuyệt đối không thể để bà ta đạt được ý nguyện.
Tần Tư Sương vốn muốn dỗ dành cô, kết quả dỗ thế nào cũng không được, Ân Tố Tố càng khóc càng thảm, khóc tới nỗi Ân Hằng cũng tìm tới đây rồi, sau đó hai người vẫn là đưa theo cô cùng Vương ma ma đến Hồng Lư Uyển của lão phu nhân.
Ma ma của lão phu nhân vốn dĩ ngăn cản ở bên ngoài, nói lão phu nhân đã nghỉ ngơi rồi, nhưng Ân Tố Tố thực sự khóc quá to.
Khi bắt đầu đến đây, đã dừng thút thít rồi, lúc đó cô đang sạc điện, đợi khi tới trước của Hồng Lư Uyển, Trương ma ma bên cạnh lão phu nhân ngăn cản, Ân Tố Tố lại bắt đầu lấy hơi khóc tiếp.
Trương ma ma bị dọa một trận, còn chưa phản ứng lại Ân Nguyên Tân đã xông ra rồi.
Ân Tố Tố nức nở sụt sịt, thực sự khóc quá thảm, nhìn thấy Ân Nguyên Tân liền đáng thương đưa tay ra muốn cậu ôm.
Ân Nguyên Tân cũng không để ý có ôm nổi không, trực tiếp đón lấy.
Ân Hằng khẩn trương nói: “Đi, vào trong rồi nói, ngoài trời lạnh”. Nói xong, trừng mắt với Trương ma ma một cái, con trai đưa con dâu và cháu gái qua, lẽ nào còn định cản ở ngoài hay sao.
Gương mặt già của Trương ma ma nảy lên, không có cách nào đành đi theo vào trong.
Lão phu nhân vốn dĩ đang uống canh nhân sâm, thấy người đến cũng chỉ dặn dò Trương ma ma đuổi họ đi, kết quả một tiếng gào khóc đó dọa Liễu di nương suýt làm đổ bát canh trên tay.
“Đúng là không có gia giáo”. Lão phu nhân hừ một tiếng nói.
Liễu di nương vội cúi đầu ngậm miệng, đứa bé một tuổi thì hiểu gì chứ, hơn nữa nếu thật sự nói tới gia giáo, chẳng phải đang mắng luôn cả cái nhà này sao.
“Lão phu nhân, lão gia đưa phu nhân và tiểu thư vào rồi".
Mắt Liễu di nương sáng lên, vốn nghĩ hôm nay không gặp được lão gia, kết quả lão gia đã tới rồi.
Lão phu nhân nhìn bộ dạng đó của Liễu di nương, chỉ tức không đánh được.
“Ta đưa ngươi đến bao lâu rồi, sao không có tí tác dụng gì vậy chứ! Bụng ngươi tốt xấu gì cũng nên có động tĩnh gì đi chứ, ta cũng sẽ không cảm thấy ngươi là thứ phế vật chỉ biết ăn”.
Liễu di nương run rẩy, vội vã quỳ xuống nói: “May có lão phu nhân thương tình, Tố Liên mới được ăn no mặc ấm, cả đời này Tố Liên đều cảm kích vô cùng, Tố Liên….”
“Được rồi, mồm miệng lanh lợi ở chỗ ta thì có ích gì, ở chỗ lão gia mới cần dùng, lôi kéo được trái tim nó ngươi mới thật sự trải qua những ngày tháng tốt hơn”.
Lão phu nhân phiền muộn vẫy tay, Liễu di nương vội đặt bát canh sang một bên, dìu lão phu nhân nằm xuống.
“Nếu ngươi còn không được nữa thì đừng trách ta lại tìm thêm người mới”. Lão phu nhân nhắm mắt, có một tia sáng xẹt qua đáy mắt.
Liễu di nương run rẩy trong lòng, cúi đầu khẽ đáp.
Bên này Ân Hằng đợi người vào phòng lại được báo rằng lão phu nhân thực sự đang nghỉ ngơi, bảo họ nếu không đợi lão phu nhân dậy thì về luôn cũng được.
Thời tiết lạnh giá, tất nhiên là không thể đợi.
Ân Hằng dỗ Ân Tố Tố nói: “Được rồi được rồi, ca ca không phải đang ở đây rồi sao, gặp được ca ca rồi thì quay về có được không? Ca ca phải chăm sóc tổ mẫu, không thể chơi với A Man được, đợi tổ mẫu khỏe rồi, ca ca lại đến tìm A Man”.
Ân Tố Tố: Ta phi! Bệnh của lão phu nhân có khi ba đến năm tháng còn chưa khỏi được, nếu sau này luôn dùng cớ bị bệnh để giữ chặt ca ca cô, vậy thì họ cũng không làm gì được.
Dù gì triều đại này dĩ lão vi trọng*, đây là lý do dù lão phu nhân không giao quyền quản lý nhà cửa, cha cô cũng không dám thật sự yêu cầu. Nếu một ngày nào đó lão phu nhân không bình thường đi phủ nha cáo trạng, vậy thì cha cô đừng hòng làm quan nữa.
* Dĩ lão vi trọng: lấy người già làm trọng.
“Mặc Mặc, đăng nhập”.
【Ding! Chúc mừng kí chủ nhận được một lá bùa hoa mắt chóng mặt.】
【Kí chủ, đây là đồ tốt đó, mau dùng trên người cô, cô mà bị bệnh ca ca cô nhất định không nỡ ở lại đây, sẽ đi cùng cô thôi.】
“Mặc Mặc, dùng cho ca ca ta”.
【Hả?】
Tuy không biết kí chủ có ý gì, nhưng hệ thống vẫn rất nghe lời làm theo chỉ thị.
Rất nhanh, Ân Nguyên Tân ánh mắt luôn tràn đầy lo lắng nhìn Ân Tố Tố đột nhiên cảm thấy trước mắt tối đen, cảm giác sức lực toàn thân đều bị rút sạch, không đứng vững mà ngã trên mặt đất.
Tần Tư Sương phản ứng nhanh nhất, sau khi đỡ được người thì lưng đập mạnh xuống đất.
Chuyện xảy ra đột ngột, ai cũng không phản ứng kịp.
Ân Nguyên Tân muốn đỡ bà đứng dậy, nhưng đầu đau vô cùng, trên người không còn chút sức lực nào. Cậu đã tám tuổi rồi, cũng không nhẹ nữa, cứ như vậy ngã lên người mẫu thân cũng không biết bà có làm sao không nữa.
Tần Tư Sương cắn chặt răng không kêu đau, chỉ gấp gáp kiểm tra trên dưới Ân Nguyên Tân, phát hiện sắc mặt cậu trắng bệch, bộ dạng vô cùng khó chịu.
“Thanh Trúc, mau mời đại phu!”
Vương ma ma và Trương ma ma vội đỡ Tần Tư Sương và Ân Nguyên Tân đứng dậy.
Ân Tố Tố lúc này biết điều không khóc nữa, mà lo lắng nhìn chằm chằm ca ca.
Ân Hằng vội đưa Ân Tố Tố cho Vương ma ma, bế ngang Ân Nguyên Tân trên tay, nhìn Trương ma ma nói: “Mẫu thân dậy thì cứ nói ta đã đưa Nguyên Tân đi rồi”.
Trương ma ma vội gật đầu, muốn vào phòng bẩm báo lại với lão phu nhân.
Lúc này Vương ma ma vừa đỡ Tần Tư Sương, vừa ôm Ân Tố Tố, nhìn thấy đống còn bài tập đang làm dở trên bàn, nước mắt lập tức trào ra, cảm động nói: “Thiếu gia đúng là ngoan ngoãn, vừa hoàn thành bài tập, vừa chăm sóc lão phu nhân”.
Lời này quả thực không sai, Ân Nguyên Tân vẫn chỉ là đứa trẻ tám tuổi, vẫn còn bài tập phải làm, nhưng lão phu nhân cứ khăng khăng lúc này muốn cậu phải tận hiếu, nhốt cậu ở đây, nghĩ đến đây, sắc mắt ai nấy đều thật khó nói.