Xuyên Thành Vị Hôn Thê Của Vai Ác

Chương 14

Thời gian năm ngày có thể làm rất nhiều việc.

Hạ Noãn dùng linh lực mộc hệ của mình để bồi bổ chăm sóc hoa Lan, thành công đem một chậu nhân lên thành hai mươi chậu, hai loại hoa thành 40 chậu.

Hoa bán tương đối tốt, vì hoa bừng bừng tràn đầy sức sống lại cómùi hương nồng đậm đà làm người đàn ông trung niên lúc trước bán hoa cho Hạ Noãn đến xem hoa đều sợ ngây người. Cho nên lúc thương lượng giá cả đều không có gì khó khăn, hơn nữa do lần trước hoa bán cho Hạ Noãn có hơi bệnh, ông thẹn trong lòng nên lần này giá cả thu mua đều dựa theo giá bán lần trước. Trả nhiều tiền mà ông còn rất vui vẻ: "Cô gái nhỏ, về sau có hàng loại tốt như thế này nhớ tìm tôi, tuyệt không làm cô bị thiệt. Hoa vừa đẹp vừa mạnh khoẻ như thế này, thế nào cũng có cả đống người chen nhau mua cho xem. Nhìn này, đóa hoa yểu điệu, dáng hoa lại đẹp......"

Hạ Noãn vui vẻ phấn khởi nhận tiền, lần này thu được khoảng 10 vạn, liền tươi cười đồng ý với ông, bảo ông lần sau nhớ tìm giúp mấy giống hoa quý, đợi cô dưỡng xong sẽ ưu tiên gọi ông đến bán.

Tuy rằng ông chủ tiệm cũng không rõ làm sao cô gái nhỏ này lại có năng lực dưỡng hoa mạnh mẽ đến vậy, còn có thể nhân giống hoa được thành công thế này, nhưng dù sao hôm nay ông cũng chỉ đến mua hoa, tiền đến tay thì cứ kiếm thôi.

Chuyện hoa cỏ xử lý xong rồi, thời gian còn lại Hạ Noãn vẫn luôn ngồi ở bệnh viện chăm sóc Thịnh Ngật.

Hứa Tĩnh cho rằng cô đang luyến tiếc phải xa họ nên năm ngày này không nói cái gì cũng làm phiền, vẫn để cô trông chừng Thịnh Ngật.

Thịnh Ngật cũng như vậy, tâm tình hắn không vui vẻ, lúc nào cũng một sắc thái âm u như trời sắp mưa.

Nhưng khi đối mặt Hạ Noãn, hắn vẫn cô gắng thể hiện mình dịu dàng một chút, không lấy cảm xúc khó chịu của mình mà giận chó đánh mèo lên cô.

Trong phòng bệnh cực kỳ yên tĩnh, Thịnh Ngật lâu dần đã quen với không khí này. Hắn lắc lắc ngón giữa vẫn đang bị Hạ Noãn nắm lấy, trên mặt cố gắng thể hiện vẻ mặt lãnh đạm nhìn hết sức hù dọa người nhưng thực tế trong mắt như có một tia sáng, đặc biệt là khi nhìn đến cô gái đang ngồi khoanh chân tọa thiền, cảm giác ấm áp trên đầu ngón tay thật dễ chịu làm cho hắn thấy hơi hơi ngượng ngùng.

Nghĩ đến lúc trước khi hắn hôn mê hơn một tháng, Hạ Noãn cũng thường xuyên như vậy đi.

Hắn nghiêng nghiêng đầu khẽ liếc một cái, nhìn cô gái nhỏ có phần hơi quá xinh đẹp trước mặt. Khuôn mặt cô căng tràn Collagen nhìn tròn tròn nộn nộn, ngày thường không cười nói có chút nghiêm túc, nhưng thập phần thanh lệ tuyệt sắc, đến khi cười thì thịt trên mặt rõ ràng hơn, đôi mắt thủy linh linh cong cong nhìn phá lệ đáng yêu động lòng người. Đây đúng là một cô gái ưu tú, cái chính là cô cũng đối với mình thật sự quá tốt.

"Khụ khụ......" Thịnh Ngật rụt rè lên tiếng một chút, thấy Hạ Noãn giương to mắt nhìn qua, tim hắn theo bản năng đập "thình thịch" một cái. Nhưng hắn tốt xấu gì cũng gặp qua rất nhiều tình huống thót tim rôì nên nhanh chóng bình tĩnh lại như cũ, lấy ngón tay ngoài lớp thạch cao nhéo nhéo tay cô một chút, thầm nghĩ quả nhiên mềm mụp.

"Hử ?" Hạ Noãn nghi hoặc chớp đôi mắt xem hắn, chờ hắn nói chuyện.

Thịnh Ngật: "Mẹ và tôi chỉ đi nửa tháng thôi, giải phẫu nhìn có vẻ lớn nhưng thực tế rất nhẹ nhàng, không cần lo lắng nhiều"

Hạ Noãn ngoan ngoãn gật đầu, mím nhẹ môi cười, làm người nhìn đến đều thấy trong lòng mềm đi: "Ừ, tôi không lo lắng đâu."

Cô thật sự không lo lắng, năm ngày này cô mỗi ngày đều tích lũy linh lực, không dấu vết truyền sang cho hai mẹ con Thịnh Ngật, tuy rất mệt, nhưng thân thể hai người đã không còn vấn đề lớn, dù cho Thịnh Ngật hộc máu lại lần nữa thì linh khí cô lưu lại trong thân thể hắn cũng đủ bảo hộ hắn một lần.

Mà thân thể Hứa Tĩnh tuy nhìn có vẻ yếu nhưng chỉ cần bà không phải chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ lớn thì cũng không thành vấn đề.

Thịnh Ngật lại không hiểu điều này, chỉ cảm thấy cô gái này cũng quá nghe lời, sau khi hắn biết Hạ Noãn sắp đi tham gia chương trình giải trí vẫn luôn lo lắng. Một cô gái mềm yếu như thế này chắn chắc bị đám người showbiz đó nuốt không còn xương.

Còn hên là Túc Phương có nói với hắn, mấy tiền bối kia toàn là những người có tiếng là đức nghệ song hinh (*), chỉ hy vọng khi thành khách mời showbiz thì cũng phát huy như vậy.

(*)đức nghệ song hinh: cả tài năng và đạo đức nghề nghiệp đều tốt.

Hắn suy nghĩ thật lâu, cũng không biết nói gì, thật sự là trước giờ hắn vẫn chưa trải qua mấy tình huống như thế này..... Được một lúc lâu chỉ có thể khô cằn nói mấy câu dặn dò: "Nếu như bị khi dễ, nhất định phải nói ra, không cần làm bánh bao mềm. Cũng không cần lên mạng xem bình luận về mình, cho dù cô có là thần cũng đều sẽ có người nói không tốt, cô không có biện pháp thỏa mãn mọi người biết không, còn có......"

Thịnh Ngật kỳ thật không định nói nhiều như vậy, nhưng nhìn Hạ Noãn ngồi nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng còn gật gật đầu, câu chuyện nói mãi dừng không dừng được, hận không thể đem tất cả các khả năng mình nghĩ ra nói hết một hơi nói xong.

Hứa Tĩnh từ bên ngoài tiến vào, nghe thấy con trai bà lải nhải nói liên miên, tức khắc nhếch miệng cười to: "Thằng nhốc này cuối cùng cũng có vẻ thông suốt một chút."

Thịnh Ngật: "......"

Mặc kệ tung hoành như thế nào, cũng phải có thời điểm nhất định phải rời đi.

Hai mẹ con Thịnh gia, cùng với một nam trợ lý thông dịch mà bạn bè Thịnh Ngật mời cho, thêm một nam hộ lý nữa cùng rời đi.

Trước khi bọn họ rời đi, Hạ Noãn đem thù lao tham gia chương trình đều đưa hết cho bọn họ, bao gồm luôn cả một trăm vạn mà trước đây Hứa Tĩnh cho cô. Cô cầm mười vạn vừa bán hoa được cũng thu thập hành lý đi đến nơi thu chương trình.

Chương trình thực tế này có tên là 《 nông gian quang cảnh 》, tên nghe rất có tính văn nghệ. Đội hình khách mời cố định của chương trình cũng khá đơn giản, có bốn người : nam thần Hầu Duệ và nữ thần Liễu Y của thế hệ trước, và danh hài Dịch Lương Sanh đang nổi tiếng rầm rộ hiện nay.

Túc Phương đã tiết lộ danh tính khách mời rồi, nên khi đó Thịnh Ngật liền bắt Hạ Noãn phải đi tìm tư liệu về ba người này, làm thành báo cáo 3000 chữ, mỗi người ít nhất 1000 chữ.

Hạ Noãn biết là vì tốt cho cô, nên cho dù Hứa Tĩnh ngăn cản, vẫn là thành thành thật thật làm. Chỉ là cô không quen dùng máy vi tính đánh chữ, cũng không có máy vi tính, vì thế...... viết tay. Còn được Hứa Tĩnh khen ngợi khích lệ đã lâu bà chưa thấy chữ đẹp như vậy.

Ngày quay đầu tiên không phải là quay ngay vào kịch bản chương trình, mà là quay cảnh bên lề, chính là quay lại trạng thái của các khách mời trước khi tham gia chính thức chương trình. Hạ Noãn thật ra cũng không phải kiểu người nhiệt tình, đối với việc xả giao này nọ có hơi khẩn trương. Nhưng nói cho cùng cô cũng đã mấy trăm tuổi, cho dù hơn phân nửa đều ngồi ngây ngốc bế quan thì thời gian lăn lộn bên ngoài cũng không phải là ít, nên cô vẫn bình tĩnh ngồi trong khách sạn nghênh đón người quay phim.

Cùng quay với đạo diễn là cô bé MC hơn hai mươi tuổi tên Tống Miểu Miểu, nhìn mặt nộn nộn nhưng cô gái này dựa vào thực lực tuyệt đối đánh bại đông đảo đối thủ cạnh tranh khác để nhận được vị trí này. Đối với nội dung chương trình này cô đã có tìm hiểu rõ ràng, Hạ Noãn này là một khách mời với tiêu chí bình hoa, nghe nói có chút quan hệ với tổng đạo diễn, cho dù cả đống minh tinh nữ như hoa như ngọc cũng không cạnh tranh nổi cô.

Vào trước là chủ, mấy thông tin này làm cho Tống Miểu Miểu đối với Hạ Noãn có ấn tượng không tốt lắm.

Nhưng vì công việc, nếu làm nhất định phải làm tốt. Hết thảy vì chương trình mà làm, nếu cô gái này nguyện ý tìm đường chết, cô cũng sẽ không ngăn.

Ngày quay chính thức là vào ngày mai, nhưng hôm nay đã có hai vị khách mời đã tới khách sạn của trường quay. Hạ Noãn là một trong số đó, vì bọn họ không cần ngồi máy bay đến trường quay.

Nghĩ vậy, Tống Miểu Miểu cũng thấy an ủi một chút, ít nhất cô nương này còn tính chuyên nghiệp.

Cô giơ tay gõ cửa.

Vài giây sau, cửa phòng khách sạn mở ra, một cô gái nhỏ diện mạo tinh xảo, mặc một chiếc áo trắng bình thường hơn cả chữ bình thường xuất hiện, đối lập với bóng tối trong phòng là làn da toàn thân trắng noãn và đôi mắt phát sáng lấnh lánh của cô.

Tống Miểu Miểu ngây ngẩn cả người, lời chào hỏi đã chuẩn bị tốt còn kẹt trong miệng không chưa nói ra được. Thấy thế anh cầm Camera thông minh lập tức chĩa camera nhắm ngay Miểu Miểu, cô cũng không để ý thấy, trong lòng trần ngập hò hét : Đệch, con cái nhà ai đẹp quá vậy !!

Giây tiếp theo, nội tâm cô nàng bắt đầu bắn liên thanh: Cha ơi, mẹ ơi, cô ấy còn cười nữa ! Cười rộ lên càng đẹp mắt, muốn sờ sờ, muốn ôm ôm, muốn quá đi mất !!!

Hạ Noãn mở cửa liền thấy người vốn nên chào hỏi lại đứng ngây ra, cô không rõ nguyên do nên nghiêng đầu, lộ ra một nụ cười ngọt ngào, đây là Túc Phương dặn dò, nói nhất định phải ngoan một chút, người xem mới thích.

Nhưng mà cô cười một cái, cô gái nhỏ đang giơ microphone lại khẽ nhếch cái miệng nhỏ lên, sau đó...... Khuôn mặt đỏ lên.

Vài giây sau, Miễu Miễu nhảy dựng lên, thét chói tai: "Thánh thần ơi, đạo diễn không có nói cho em biết là tiểu tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, em còn không trang điểm, không mặc quần áo đẹp nữa, huhu... mất mặt quá đi!!!

Hạ Noãn mỉm cười: "Không sao mà, em hiện tại cũng rất đẹp rồi."

Cái cô nương này thân thiện như em gái hàng xóm ấy, giống con gái nhà thợ săn mà đời trước cô đã cứu, không phải quá tuyệt đẹp nhưng nhìn thanh lệ, khiến người nhìn thực thoải mái.

"...... Ah ―― ngại quá, được khen nữa chứ!" Trái tim Tống Miểu Miểu trái tim xúc động, khuôn mặt lập tức đỏ ửng, nàng là thanh khống(*), mà giọng nói tiểu tỷ tỷ mềm nhẹ êm tai, còn ôn nhu như vậy, nghe mà cảm thấy da đầu muốn tê dại vì ngọt ngào......

(*) Thanh khống: người yêu thích giọng nói ngọt ngào.

Đứng ở cửa nãy giờ mới chợt nhớ họ không phải ở đây tám chuyện phiếm, Hạ Noãn tựa hồ có chút hoảng hốt, liền lui về phía sau hai bước, mở cửa rộng ra, lộ ra bên trong căn là phòng đơn bày trí đơn giản "À mọi người vào trong đi"

"Dạ dạ." Tống Miểu Miểu gật đầu như gà con mổ thóc, một chút bài xích lúc mới đầu chưa gặp đã biến đâu mất tăm. Chân tướng sự thật giờ mới bày rành rành ra trước mắt cô, rốt cục thì cô đã hiểu rõ tại sao tổng đạo diễn chết sống muốn tiểu tỷ tỷ này. Giá trị nhan sắc như thế này, chỉ cần ngồi một chỗ làm linh vật thôi cũng thu hút một làn sóng lớn nhan phấn(*) cho xem !!!

(*) Nhan phấn : fan hâm mộ người xinh đẹp.

Hạ Noãn cũng không biết làm gì, cô đối với camera đến không có cảm giác gì. Ai bảo cô cũng không yêu thích xem TV điện ảnh, nguyên thân cũng vậy, nguyên thân thích nhất chính là xem danh nhân, cùng với mấy kiểu sách như là......《 một thế hệ giáo viên trưởng thành ký 》.

Nhưng cô bé cầm microphone này có ánh mắt hâm mộ thật quá rõ ràng, còn có chút khuynh hướng kích động làm cô hơi không thích ứng kịp. Nhưng cô cũng không phải không hiểu rõ, đời trước dung mạo của cô quá đẹp nên đi đâu cũng phải che che giấu giấu, đời này xuyên qua xong lại chăm chỉ tu luyện, dung mạo tự nhiên sẽ được cải tạo lại thoe hướng như thời trước thôi.

Cũng may Tống Miểu Miểu sau khi nhìn chằm chằm Hạ Noãn một lát liền bình tĩnh lại, cuối cùng nhớ tới nhiệm vụ của mình, cầm microphone dịu dàng nói với tiểu tỷ tỷ xinh đẹp trước mặt mình: "Hạ Noãn tiểu tỷ tỷ, chúng tôi có thể xem xem lần này chi mang theo hành lý gồm những gì không ?"

Hạ Noãn gật đầu, lấy rương hành lý mở ra: Phần lớn là quần áo cùng với một bộ đồ trang điểm, mỹ phẩm dưỡng da: "Đây đều là áo, đây là quần, đây là....."

Đây đều là Hứa Tĩnh hỗ trợ cô chuẩn bị, quần áo trước kia của cô đều quăng đi, điện thoại cũng đã được đổi cái xịn nhất, Hứa Tĩnh nói : tuy rằng hiện tại kinh tế có chút khó khăn, nhưng không cần thiết phải tiết kiệm cái khoản này.

"Ồ, quần áo chị chỉ có bao nhiêu đây thôi ? Còn vali nào nữa không ?"

Hạ Noãn lắc đầu, cũng ý chỉ camera xem, khách sạn không có tủ quần áo, camera chuyển một vòng liền vừa xem hiểu ngay: "Nhiêu đây là đủ dùng rồi."

"Đối với chương trình lần này, tiểu tỷ tỷ thử đoán xem chúng ta làm gì ?"

"Làm ruộng"

"Có thể chịu được không ?"

"Có thể!" Hạ Noãn nhẹ nhàng gật đầu, tin tưởng mười phần những việc có liên quan đến thực vật đối với mình không có vấn đề gì. Chợt nhớ đến Thịnh Ngật có dặn những việc làm tăng hiệu quả chương trình, lại bồi thêm một câu: "Với tôi mà nói rất đơn giản!"

Tống Miểu Miểu chần chờ một chút liền thay đổi đề tài, cô sợ tiểu tỷ tỷ khẳng định mạnh mẽ quá, đến lúc đó xảy vấn đề, sẽ bị người bắt được trào phúng.

......

Bên này việc của Hạ Noãn vô cùng thuận lợi thì bên kia, Thịnh Ngật đã nhập viện vào bệnh viện nước ngoài, đang chính diện đối mặt nhìn trần nhà màu trắng, biểu tình vô cảm.

Hắn hiện tại mỗi khi nhắm mắt lại liền sẽ nhớ tới những người phản bội hắn, nhớ tới những tin tức giả bôi đen hắn...... Sau đó uất khí trong lòng liền dâng lên. Để bớt rảnh rỗi suy nghĩ này nọ, hắn liền chuyển tư duy của mình sang chuyện khác, bèn nhẹ giọng hỏi Hứa Tĩnh: "Mẹ, mẹ nói Hạ Noãn có khi nào ngốc nghếch lỡ lời nói sai, sau đó bị tổ biên tập tiết mục cắt nối thành bậy bạ không"

Đang nói chuyện phiếm với con dâu, được Hạ Noãn đem mọi chuyện báo cáo, Hứa Tĩnh cho hắn một cái liếc mắt: "Mày nói ai ngốc, có mày mới ngốc nghếch! Noãn Noãn không biết mấy chuyện lươn lẹo giả vờ thôi, nó vừa mới cùng mẹ nói đạo diễn quay với nó rất thích nó đây này, còn tận tình chỉ nó rất nhiều chuyện, như trước màn ảnh phải ăn nói ra sao, có khi so với mày còn lợi hại hơn nhiều......"

Thịnh Ngật: "......"

Hắn cắn răng, do do dự dự nhìn về phía di động của mẫu thân đại nhân , lại không biết như thế nào mở miệng, hắn muốn xem một chút, có chút tò mò mà thôi.

Lại thấy Hứa Tĩnh hừ lạnh một tiếng, đứng dậy, cầm điện thoại lên gọi, theo thói quen mở loa ngoài, điện thoại reo một chút liền có người bắt máy. Giọng nói ngọt ngào mềm mại liền vang vang trong phòng bệnh: "Dì khỏe không"

Thịnh Ngật mày khẽ nhúc nhích, nhìn bóng dáng to lớn của mẹ hắn .

Hứa Tĩnh hoàn toàn không cảm giác được, liền mách với con dâu ngoan: "Noãn Noãn a, con không biết đâu, vừa mới Thịnh Ngật nói con ngốc, còn không biết nó có ngốc hay không ấy, ngay cả bẩn thân mình còn lơ mơ như vậy......"

Thịnh Ngật: "......" Có mẹ ruột nào trên đời lại đi cáo trạng con trai như vậy không...!