Quyển 2 - Chương 19: Con đã yêu đại thiếu gia
Biệt vườn Triệu gia trang lại có một ngày bộn bề.Vì nhị thiếu phu nhân đột nhiên bốc hơi, không cần phải lo bữa trưa, lão phu nhân cho tất cả người trên kẻ dưới phải đi tìm.
Gào thét xé họng nửa ngày trời, mãi đến khi nhìn thấy nhị thiếu gia với hai quầng mắt đen trở về, lão phu nhân mới hơi dừng lại.
“Nghe nói con vừa đi thoái hôn về.”
Sự yên lặng trước khi phong ba bão táp ập đến càng khiến người ta buồn lòng, nghẹt thở. Quả nhiên, sau khi Vĩnh An lặng lẽ gật đầu, gió bão ấp tới, “Con thấy có vui không? Năm nay con bao nhiêu tuổi rồi? Ta đã bảo là đừng có động đến cha con nhà quan chức quyền quý ấy, giờ thì sao, ương ngạnh làm chuyện càng to thêm! Họ là ai cơ chứ, làm sao chịu nổi bị hỏi cưới rồi lại thoái hôn… Mày, hừm, Quản Hiểu Nhàn không làm ầm lên sao?”
Đương nhiên, nếu nó có thể xử lý thỏa đáng, việc hôn sự này hủy được cũng là chuyện tốt.
“Muội ấy không có nhà.” Chàng cũng biết hành vi của mình là thiếu suy nghĩ, hoang đường, ích kỷ đến buồn cười.
Nhưng Hình Hoan nói đúng, nếu như không thích, ngay từ đầu đã không nên cưới nhau, phụ người lại phụ chính mình có đổi được trái tim của nàng không?
“Thế lão chết tiệt kia thì sao?” Lão phu nhân không phải là không thích Quản Hiểu Nhàn, chỉ có điều năm đó, nhà họ nhìn cao không thèm gả cho nhà thấp hơn, nay trở mặt lại chủ động đến đòi thực hiện theo hôn ước. Chuyện này chắc chắc không đơn thuần có vậy, cũng may a đầu Quản Hiểu Nhàn kia thật lòng yêu Vĩnh An, nhưng cha nó thì sao chẳng biết khiêm tốn là gì.
“Ông ta…” Vĩnh An ngập ngừng, mặt mày cau có, suy nghĩ giây lát không biết hình dung thế nào, “Ông ta ngớ ngẩn rồi.” Cuối cùng chàng dùng năm chữ để tóm tắt.
“Ngớ ngẩn, ngớ ngẩn rồi ư?” Lão già đó có ngớ ngẩn thật không, còn chưa chắc, nhưng nghe tin này thì lão phu nhân ngớ ngẩn ra thật.
“Ừm, nghe người trong phủ đó nói ông ta sốc quá hóa ngớ ngẩn. Mấy hôm nay không ăn uống gì, cứ ngồi thẫn thờ người, nói năng nhảm nhí. Con mới đi thăm xem thế nào, mắng ông ta cũng không có phản ứng gì.”
“Ừm, sốc quá hóa ngớ ngẩn?” Đó có phải là ác giả ác báo không? Những chuyện này có trùng hợp quá không? Mấy hôm trước ông ta còn đến phủ họ Triệu làm loạn, xỉa xói Hình Hoan, thoắt cái đã bị dọa cho hồn bay phách lạc? Nghĩ vậy, lão phu nhân từ từ lắc đầu, nhìn Hình phu nhân đang tự do tự tại, phẩy phẩy quạt, lặng lẽ nhìn lên người.
Cảm thấy mình như trở thành tiêu điểm, Hình phu nhân lãnh đạm đưa mắt nhìn lão phu nhân, nhếch mép mỉm cười, “Quản đại nhân bị sốc hóa ngớ ngẩn? Thật là đáng tiếc.”
“…” Đáng tiếc cái gì? Bà thông gia, bà nói rõ xem là tiếc cái gì chứ! Tiếc vì có người không cho ông ta chết luôn, hay là tiếc không tận mắt chứng kiến đối phương bị ngớ ngẩn?
Hình phu nhân chính là kẻ gây nên chuyện này, đó không phải là phỏng đoán, lão phu nhân dường như có thể khẳng định. Chỉ có bà ta mới thích lẳng lặng làm những chuyện một đao gϊếŧ người như thế!
Hoàn toàn không để ý đến hai vị trưởng bối đang trao nhau ánh mắt, Vĩnh An chỉ để ý đám nô gia đang căng thẳng mặt mày chạy khắp biệt vườn. “Họ đang làm gì vậy?”
“Ồ! Hình Hoan mất tích rồi!” Câu nói này mới khiến lão phu nhân nhớ đến chuyện quan trọng hơn, không tìm thấy con dâu quý báu của nhà bà.
“Mất tích ư?” Vĩnh An lặng người thất thanh. Tối hôm qua, nhìn nàng chạy ra khỏi phòng, chàng không đuổi theo, nghĩ rằng có lẽ cả hai đều cần bình tĩnh lại, suy nghĩ lại về mối quan hệ gió mưa lay lắt bất ổn này. Chàng nghĩ nàng sẽ đi không xa, tên gian phu từng đưa nàng đi hết lần này đến lần khác chính là đại ca thân yêu của chàng, giờ nàng còn có thể chạy đi đâu? Thần tính mách bảo, Vĩnh An chợt quay đầu hỏi, “Huynh con đâu?”
“Cho người đi thông báo với nó rồi, báo là sẽ đưa chó đi tìm.”
“…Đáng chết, chắc chắn là ở trong phòng huynh ấy!” Lý do này quá giả tạo, thế mà lại có người tin, Triệu Tịnh An nuôi chó từ bao giờ!
Sau khi phán đoán như vậy, chàng phẩy vạt áo bào bước thẳng đến phòng của Tịnh An. Ngộ nhỡ bắt quả tang gian phu đang trên giường thì làm thế nào? Vĩnh An không nghĩ ngợi gì. Chàng chỉ biết rằng cái sừng mình bị cắm càng ngày càng to, trước thì mang người của chàng đi ngay trước mắt chàng, giờ thì cả gan chạy trước mắt chàng…
“Ơ ơ, Hoan Hoan sao lại ở trong phòng của Tịnh An? Sao có thể thế được, đã đi gõ cửa hơn chục lần rồi, nếu không đã ra từ lâu rồi…” Lão phu nhân lập tức bác bỏ suy đoán của chàng, nhưng, nói được một nửa, ngước mắt lên đã thấy từ xa hai cái bóng của Tịnh An và Hình Hoan đi tới, bà ngạc nhiên, “Ồ, đúng là Tịnh An có bản lĩnh, đúng là tìm được thật.”
Ừm, đúng là như vậy. Sở dĩ hai người này xuất hiện cùng một lúc, chắc chắn là Tịnh An đã tìm được, em dâu sao có thể ở trong phòng đại bá được? Ha ha ha, không thể thế được… Chà! Đó là điều không thể, con trai do bà sinh ra, bà hiểu nó hơn ai hết, Tịnh An là đứa háo sắc coi thường tất cả lễ phép! Dụ dỗ em dâu của mình, chuyện này nó hoàn toàn có thể làm ra lắm chứ!
“Lão phu nhân, mẫu thân… để hai người phải lo lắng rồi.” Sau khi lại gần, Hình Hoan lập tức tỏ ra dịu dàng, ngoan ngoãn, cúi người hành lễ.
Lão phu nhân chưa khỏi hết băn khoăn, Triệu Vĩnh An thì tức giận lườm hai người như muốn chặt ra làm tám mảnh. Không khí ngượng ngạo này cũng phải có ai đó phá vỡ chứ? Hình phu nhân giải nguy đúng lúc: “Ừm, về rồi đấy à. Đại thiếu gia, chó cậu nuôi thật thông minh.”
“Quá khen quá khen.” Y cười đón nhận lời khen, chẳng chút ngượng ngùng.
“Con chó đó đâu?” Nhưng rõ ràng là không thể khiến tất cả mọi người biến thành kẻ ngốc được, Vĩnh An nhếch mày, lạnh lùng hỏi.
“Ồ, nó chạy mất rồi.” Dù nói dối không thể tin nổi, y vẫn đáp lại trôi chảy.
“Vậy sao? Nó có thể ngửi mùi để tìm người, vậy mà cũng bị mất nốt?”
“Đệ cảm thấy ly kỳ không? Thì đúng thế, ta cũng cảm thấy rất ly kỳ.” Tâm sự muốn che giấu bị Vĩnh An cố ý vạch ra, Tịnh An quay phắt người, hai người lườm nhau giây lát, y nói luôn lời định nói, “Mẫu thân, con có việc muốn nói…”
“Không được nói!” Vĩnh An tỏ ra thông minh hiếm có, ngay lập tức đoán được y định nói gì, không cho y cơ hội mở miệng thêm, chàng rít lên ngăn cản.
“Vậy để con nói.” Hình Hoan im lặng bấy lâu lấy hết dũng cảm nói chen vào.
“Nàng càng không được nói!”
…
Ba người đứng đơ người, càng khiến lão phu nhân chẳng hiểu thế nào, trong tình thế căng thẳng này, bà hoàn toàn ở trạng thái đứng ngoài cuộc, hỏi: “Rốt cục các con định nói gì?”
“Con đã yêu đại thiếu gia!” Sự đã rồi, cuối cùng cũng phải có người nói ra, Hình Hoan can tâm đóng vai trò xung phong ra trận. Lẽ nào chẳng ai nói gì thì có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao? Có thể quay trở lại cuộc sống bình yên vô sự trước kia sao?
Không thể nào, có lẽ từ ngày Vĩnh An để mặc một mình nàng ở Quần Anh lầu, mọi sự đã được an bài.
Câu nói ấy giống như tiếng nổ vang trời, tạo ra cơn chấn động lớn đến mức nào không nói ai cũng hiểu.
Người kinh ngạc nhất là lão phu nhân, bà há mồm ra, cứ nghĩ là mình nghe nhầm. Chưa kịp nghĩ xem phải phản ứng như thế nào cho phải thì tiếng ồn ào từ bên ngoài vọng tới thu hút sự chú ý của bà.
“Hình Hoan đâu? Để ta đưa con đàn bà xấu xa đó trình quan!”
Câu nói mang nét cá nhân đặc sắc, không cần cố sức cũng có thể đoán được vị khách không mời mà đến kia là ai.
“Nhị thiếu phu nhân nhà chúng tôi không có nhà. Quản cô nương, đây là biệt vườn của Triệu gia trang, không phải phủ họ Quản, không nên ngạo mạn như vậy!” Bị đám nô gia đùn đẩy, một gia nhân ngượng nghịu đứng ra ứng phó.
“Cô ta có thể đi đâu được chứ? Trốn đi thì có! Có gan làm mà không có gan chịu?” Hiểu Nhàn hiên ngang bước thẳng vào trong, hét ầm lên, vẻ như sẽ không tha cho ai cả.
“Gào lên cái gì?” Tạm thời gác chuyện nhà lại, nghe tiếng bẩm báo gấp, lão phu nhân hỏi nhanh: “Hiểu Nhàn cô nương, Hoan Hoan nhà ta đã làm gì?”
“Cô ta dọa khiến cha ta thành ra ngớ ngẩn cả ra!” Nghe nói, Hiểu Nhàn đùng đùng quắc mắt nhìn, ánh mắt lướt qua Triệu Vĩnh An, như bị đâm nhói đau, nàng vội vàng né tránh, đến khi nhìn trực diện thấy Hình Hoan đứng bên cạnh lão phu nhân, nàng ta mới hồi phục lại sự giận dữ của mình.
“Ta…” Hình Hoan không kìm được định lên tiếng bào chữa cho mình. Ngay đến chuyện của bản thân mình nàng còn không lo nổi, làm gì có tâm trạng đi dọa Quản đại nhân?
Đang định cất lời, lão phu nhân đã vỗ nhẹ cánh tay nàng, ngụ ý bảo nàng đừng nói gì, bà có ý bênh vực nàng rõ ràng: “Liệu có hiểu nhầm nào ở đây không? Hoan Hoan nhà ta không giống như ai kia không có gia giáo gì, không làm cái chuyện thất đức như thế.”
Hiểu Nhàn nghe xong cười mỉa mai, “Chuyện thất đức cô ta làm ra còn ít sao? Nói ra sợ lão phu nhân không chịu nổi! Hôm nay ta đến không để lật mặt cô ta, bà mê muội, mất lý trí vì đứa con gái giả tạo ấy là chuyện của bà. Ta đến để đòi công bằng cho cha ta. A hoàn nhà ta nói, hôm cha ta xảy ra chuyện, có một người đàn bà họ Hình đến tìm ông. Ngoài Hình Hoan, còn ai vào đây nữa? Ta biết, cha ta ép Vĩnh An từ hôn, bởi vậy cô ta hận trong lòng. Là do ta thích Triệu Vĩnh An, là do ta đòi phải gả cho chàng, cha ta chỉ thương ta mà thôi, nếu có gì không hài lòng, cô cứ chuốc lên đầu ta, sao lại đối phó với cha ta?”
“Từ hôm cha cô đến đây làm loạn, nó vẫn cứ ở trong phòng, không ra ngoài lấy một bước.” Lão phu nhân không do dự trả lời.
“Ai có thể chứng minh cô ta không ra ngoài? Là do bà không biết mà thôi, cô ta có bản lĩnh lớn lắm, huống hồ còn có tên hòa thượng già giúp cô ta, ban đầu họ…”
“Đủ rồi!” Thấy những chuyện đi lại của Hình Hoan và đại ca sắp bị Hiểu Nhàn phanh phui, Vĩnh An không kìm lòng ngăn nàng ta lại. Mím chặt môi, chàng bước lên trước, nắm lấy tay Hiểu Nhàn lôi ra ngoài, “Đừng làm ầm lên nữa, ta có thể chứng minh mấy ngày hôm nay nàng ấy chỉ ở trong biệt vườn, không rời một bước, muội hài lòng chưa?”
“Ngay cả chàng cũng bênh vực cho cô ta?” Hiểu Nhàn nghiêng mặt, nhìn Vĩnh An, không dám tin những lời vừa nghe.
“Ta chỉ nói sự thực, Hình Hoan không có gan đắc tội với cha nàng.”
“Đúng vậy, cô ta lương thiện, cô ta dịu dàng, cô ta yếu đuối đến mức cần đàn ông nâng niu, che chở trong lòng bàn tay. Bởi vậy, người con gái mạnh mẽ, không có chàng cũng chẳng chết nổi như ta bị chàng đùa cợt là đáng đời, đúng không!” Quản Hiểu Nhàn gào lên rõ ràng từng câu, từng chữ.
Nàng cho rằng hạnh phúc đã nắm trong tầm tay, nghĩ rằng chỉ vài hôm nữa là có thể khoác trên mình chiếc áo tân nương, gả cho người đàn ông mà mình thích. Kết quả thì sao? Định ra ngoài tìm đại phu cho cha, về đến nhà mọi sự đã thay đổi. Quản gia nói, chàng đã thoái hôn, chàng nói Hiểu Nhàn muội muội rất kiên cường, dù không có chàng, nàng vẫn có thể sống vui vẻ.
Hỏi cưới hùng hậu, hoành tráng, mấy ngày sau, lại chạy đến thoái hôn. Chàng coi nàng là cái gì cơ chứ?
Sao? Mạnh mẽ cũng là tội sao? Mạnh mẽ thì phải chịu nỗi nhục này sao? Chàng có từng nghĩ rằng, với người con gái chưa xuất giá như nàng về sau sẽ phải đối mặt với người đời như thế nào không?
“Ta không có ý đó.” Vĩnh An biết hành động của mình rất quá đáng, nhưng nếu như vì miếng Tinh thạch mà cưới nàng, có công bằng với nàng không? Cuộc hôn nhân không xuất phát từ hai phía, chàng đã sợ lắm rồi, sợ mình lại một lần nữa đi vào vết xe đổ, cố gắng hết sức dần dần thích được một người, rồi lại phát hiện ra lúc đó đã quá muộn, nếu lại phải nếm trải trái đắng đó một lần nữa, chàng sợ rằng mình sẽ không còn đủ sức để mà thở.
Nhìn nhau không nói gì, im lặng hồi lâu, Hiểu Nhàn thở mạnh, lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn chàng cười cay đắng, “Muội hiểu ý chàng. Chàng muốn có Tinh thạch phải không? Được, ta sẽ cho chàng. Các ngươi còn muốn cha ta thả thần y đúng không? Được, dù phải cướp người ta cũng sẽ cướp ra. Hài lòng chưa? Ta trả hết cho chàng những gì chàng đã đối xử tốt với ta, bây giờ chúng ta chẳng ai nợ ai. Ta chính thức thông báo cho chàng, từ nay trở đi, ta sẽ hận chàng! Hận tất cả người nhà họ Triệu!”
“…” Lời oán hận nặng nề ấy khiến Hình Hoan không nói gì được. Trước kia, nàng đã từng ghét Hiểu Nhàn, đúng là rất ghét. Nhưng giây phút này nàng còn ghét sự tồn tại của mình hơn.
Nếu ngay từ đầu nàng có đủ dũng khí từ chối mẫu thân và lão phu nhân cuộc hôn nhân này, không bước chân vào nhà họ Triệu, thì có lẽ Triệu Vĩnh An và Quản Hiểu Nhàn sớm đã thành đôi, thậm chí không chừng giờ đã con cháu đầy đàn!
Hoặc nếu như nàng vẫn thủy chung một lòng, thì giờ nàng đã có thể đứng bên cạnh chàng, an ủi chàng, cùng chàng đối diện với khó khăn.
Tình cảnh éo le này do nàng tạo ra, nhưng Hình Hoan không có đủ dũng khí để gánh hết trách nhiệm, thậm chí nàng muốn bỏ trốn đi không nói lời nào…
Đáng tiếc, Quản Hiểu Nhàn không cho nàng cơ hội đó: “Đặc biệt là cô! Không biết liêm sỉ, chơi đùa giữa hai huynh đệ người ta cô có vui không? Đói khát đến mức cả đời này không người đàn ông nào yêu đúng không? Đã xấu lại xa! Nói cho cô biết, ta căm ghét nhất là cô, chắc chắn sẽ rủa cho cô chết sớm!”
Dù đã bình tĩnh hơn, nhưng miệng lưỡi Hiểu Nhàn vẫn sắc nhọn như thường, ra vẻ người bề trên hách dịch nói với kẻ dưới xong, nàng tức giận quay người đi ra.
Thực ra tại sao lại phải tự chuốc lấy nỗi nhục này? Dù bệnh của cha có do Hình Hoan gây ra thật, nàng đến đây thì cũng thay đổi được gì, gϊếŧ được Hình Hoan để xả giận sao? Biết rõ đó là điều không thể, nàng vẫn mù quáng xông đến, xét cho ra ngọn ngành, rốt cục cũng chỉ là muốn gặp lại chàng một lần.
Có thể thoái hôn là do chàng nhất thời hồ đồ? Có thể sau khi nhìn thấy nàng chàng sẽ thay đổi? Đó là niềm hi vọng rất nhỏ bé nhưng vẫn không thể thực hiện được. Cuối cùng, nàng chỉ nhìn thấy cảnh cả gia đình họ tập hợp đối phó với người ngoài.
Đúng thật, cuối cùng nàng chỉ là người ngoài, nhưng… tại chàng đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ nàng đó chứ…