Nai Con

Chương 3: Đây là phòng họp

Tiếu Khâm xem như nghe hiểu. Trước kia anh có nghe nói rằng người họ Lý này thích trêu chọc phụ nữ, không ngờ lại động tới người của mình, vụ làm ăn này không thể hợp tác với hắn, nhất định phải tìm cơ hội khiến hắn hối hận…

Tính toán xong, anh cúi đầu nhìn cô gái còn đang tức giận, cái miệng nhỏ nhắn vừa mở vừa khép, ánh mắt anh chợt lóe, nghĩ thầm họ Lý kia cũng tinh mắt gớm.

“Này! Anh...” Lúc Lương Lộc phục hồi tinh thần, cô mới ý thức được mình đang làm loại chuyện xấu hổ gì, đỏ mặt gấp rút rút tay về, nhưng sức lực của cô không bằng anh, ngón tay bị ép mở ra bọc lấy gậy thịt di chuyển lên xuống nhẹ nhàng, việc giãy giụa lại biến thành gia tăng ma sát.

"Không có lần sau..." Người đàn ông không để ý đến sự kháng cự của cô, khẽ nói. Âm thanh lạnh lùng nhưng lòng bàn tay lại nóng bỏng. Một tay anh điều khiển tay cô mò mẫm trong đũng quần mình, tay kia thì đưa vào khe áo sơ mi của cô, nắn bóp cặρ √υ' mềm mại, dùng ngón tay cái thô ráp ấn vào, hung hăng vẽ thành một vòng tròn.

“A... " Ngực bị bóp đến trướng lên, cơ thể Lương Lộc mềm nhũn, cô không chống đỡ được mà ngã về phía tay đang đặt trước ngực mình.

Trong suy nghĩ của Tiếu Khâm, hành động này của cô chẳng khác gì là đang đùa với lửa. Anh nhếch môi, xoay cổ tay để lòng bàn tay to của mình qua lại giữa chiếc áσ ɭóŧ bó sát và bầu ngực, mân mê đầu nhũ hoa, ấn mu bàn tay vào thịt sữa mềm mại, dùng ngón trỏ cùng ngón giữa nắm lấy núʍ ѵú nhô ra chà xát trái phải.

Trong đầu óc hỗn loạn của Lương Lục vẫn còn sót lại một chút lý trí, cô tóm lấy bàn tay đang làm loạn, khuôn mặt đỏ bừng phản kháng, từ chối nói: “Đây là phòng họp, sẽ... sẽ có người tới.”

Tiếu Khâm không để ý, cúi người cúi đầu áp đôi môi mỏng của mình vào môi cô, nhẹ nhàng cọ cọ khóe môi cô, thở ra khí nóng dụ hoặc nói: "Yên tâm đi, có anh ở trong này, bọn họ sẽ không dám tùy tiện vào đây.” Dứt lời, lại vươn đầu lưỡi liếʍ cánh môi cô, dẫn cô mở miệng nhỏ ra, đưa vào khuấy động bên trong.

Nếu chỉ cọ qua lớp vải, du͙© vọиɠ dâng trào sẽ không được thỏa mãn, anh mở thắt lưng, kéo tay cô vào trong quần, trực tiếp nắm lấy côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh của mình, lôi nó ra khỏi đũng quần.

Gậy thịt khổng lồ được giải phóng hung dữ dựng đứng, vì nãy giờ bị nghẹn nên chuyển sang màu đỏ sậm, qυყ đầυ to tròn giận dữ nhô ra, trên lỗ nhỏ còn đọng lại một chút chất lỏng trong suốt. Lương Lộc run lên như bị đốt, con ngươi khẽ nhấp nháy, hơi nóng bao trùm và cơ thể gần như không thể kiểm soát khiến cô đỏ mặt.