Chương 1: Nô ɭệ tìиɧ ɖu͙© thời tận thế
Editor: L’espoir
*
“Nam đi bên này, nữ đi bên kia.” Một người đàn ông mặc trang phục ngụy trang quân khu cầm súng, vênh mặt hất hàm sai khiến.
Trong miệng hắn đang ngậm một điếu thuốc, con ngươi màu nâu sẫm lộ ra sự kiêu căng khó thuần, làn da lộ ra ngoài hiện ra màu đồng khỏe mạnh, mắt trái có một vết sẹo dữ tợn, làm tăng thêm vẻ hung ác cho ngũ quan tinh xảo của hắn.
Trước cửa căn cứ màu bạc khổng lồ, một đội ngũ phong trần mệt mỏi đang chậm rãi di chuyển, những người này chạy trốn từ khu vực khác đến đây, đang được tuyển chọn từng người một.
Đàn ông ở lại làm việc, còn phụ nữ đóng vai trò là nô ɭệ tìиɧ ɖu͙©.
Một cô gái mặc váy vàng vừa đi qua lối đi đã hấp dẫn ánh mắt tham lam không chút che dấu của những gã đàn ông ở cổng căn cứ.
Với tư cách là đội viên cơ sở của căn cứ, ở dưới đáy của quyền lực, bọn họ đã rất lâu không tiếp xúc với bất kỳ người phụ nữ nào.
Váy của cô gái váy vàng đã rách nát không chịu nổi, ngực bị kéo một lỗ lớn, cơ hồ kéo dài đến rốn của cô, toàn bộ ngực bên phải đều lộ ra bên ngoài, núʍ ѵú bị cắn đến đỏ và sưng lên, vạt váy cũng nát đến gốc đùi, chân còn dính vài giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ khô, vừa nhìn đã biết đã bị đυ. rất nhiều lần dọc suốt đường đi.
Người đàn ông mặt sẹo liếc cô ấy một cái, rít một hơi thuốc lá, khói từ hai đôi môi mỏng gợi cảm của hắn tràn ra, tựa hồ đối với tình cảnh này thấy nhiều nên không lạ, trên mặt không có biểu tình dư thừa, “Báo cáo tin tức.”
Một thủ hạ đứng bên cạnh hắn nhân cơ hội lấy tay xoa ngực của người phụ nữ váy vàng.
Cô gái váy vàng bị xoa đến mềm nhũn cả người, thuận thế muốn dựa vào, người đàn ông có vết sẹo di chuyển sang một bên, cô ấy ngượng ngùng nói: “Tô Cầm, 25 tuổi, từ sa mạc khu bắc tới, muốn ở lại căn cứ Điệp Đại.”
“Quá bẩn, nhìn cũng không đẹp.” Người đàn ông có vết sẹo cắn điếu thuốc trong miệng, híp mắt, trên khuôn mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ thản nhiên, “Đệt mẹ nó Đại Phong, nói với ông đây có phụ nữ đến, là hai cái loại này?”
Thủ hạ nghe xong những lời này của người đàn ông mặt sẹo, đã ngo ngoe rục rịch, “Đội trưởng Dã, vậy chúng tôi…”
Có người đã chảy nước miếng, trong quần đã dựng lều trại.
Tên mặt sẹo nhíu mày, có chút không thèm để ý, “Tùy các người.”
***
L’espoir: Cầu ánh kim ạ!!!