Chương 11: Phần kết
Mặt hồ mùa xuân biếc xanh mát rượi, một làn gió đông thổi tới, dập dờn những gợn sóng lăn tăn, rồi sau đó tất cả lại trở về tĩnh lặng. Trong khu rừng trúc bên bờ, một nữ nhân áo trắng phất phơ, mái tóc dài buộc sau gáy, đang đứng đối diện mặt hồ, tay cầm cây sáo trúc, đôi mắt lạnh lùng trong veo nhìn chăm chú mặt nước mênh mang, không biết đang suy nghĩ những gì.“Cô gái xinh đẹp tha thướt như nàng Đổng Quý phi, nhà ở ngay gần cây cầu đầu tiên bên cạnh Nam Sơn. Không muốn theo người rời đi, hàng đêm trăng sáng một mình thổi tiêu.” Hồi lâu sau, nàng mới khẽ cất tiếng ngâm lên bài thơ mình tâm niệm, một nét thê lương bất chợt thoáng qua giữa đôi mày.
Đúng vào lúc này, những tiếng cười khoan khoán chợt từ đâu vang đến, kế đó là một giọng nói khàn khàn.
“Nào, Diệm nhi, đi giày vào!” Giọng nói của nam nhân đó tràn ngập sự yêu chiều, còn xen lẫn vẻ bất lực cùng một chút xót xa.
“Không, không đâu, ta ghét đi giày.” Giọng nữ quyến rũ vang lên toát ra vẻ chán ghét rõ ràng, nhưng hiển nhiên nữ nhân đó rất biết cách để lợi dụng sự thương yêu của nam nhân đó: “Khanh lang, chàng đừng giống nhị ca ta như thế, suốt ngày cứ bắt ta đi giày.”
“Nhưng…” Nam nhân đó hiển nhiên cũng rất mâu thuẫn.
“Không có nhưng nhị gì hết, ta biết là chàng sợ chân ta bị thương. Hầy, cũng lắm thì chàng bế là được rồi.” Nữ nhân đó khẽ cười nói, giọng điệu tràn ngập vẻ làm nũng cùng với trêu đùa.
Im lặng một lúc, nam nhân đó cất giọng khàn khàn khẽ trả lời: “Được.”
Kế đó là tiếng bước chân dần vang xa.
Diệm Nương Thành Gia rốt cuộc đã tìm được hạnh phúc của mình rồi sao?
Nữ tử đó khẽ nở một nụ cười thê lương.
Từ xưa đến nay, tình cảm của nữ nhi Diệm tộc chưa từng nhận được hồi báo bao giờ, lần lượt từng nữ tử xinh đẹp như hoa đều giống như những con thiêu thân lao mình vào lửa, rồi cuối cùng hóa thành tro bụi giữa khối tình nóng bỏng mãnh liệt của bản thân. Mà Diệm Nương Thành Gia thực may mắn biết bao, tuy công lực mất hết nhưng rốt cuộc đã tìm được tình yêu mà nữ nhi Diệm tộc đều một lòng khao khát.
Nhưng vì tình yêu mà đánh mất bản thân, có đáng không?
Bao năm nay nàng vẫn không ngừng suy nghĩ về vấn đề này. Cho dù nàng luôn cố gắng khiến bản thân thoát khỏi sự trói buộc của thân phận Diệm Nương, nhưng dòng máu chảy trong người nào ai có thể phủ nhận? Nàng đã thành công khống chế được trái tim và lý trí của mình, nhưng con đường tương lai…
“Bằng dòng máu của thần Lửa, ta nguyền rủa nữ nhân Diệm tộc đời đời kiếp kiếp đều sẽ trở thành loại đàn bà dâʍ đãиɠ, bị chính người mình yêu thương phỉ nhổ…”
Lời nguyền rủa độc ác cổ xưa vẫn vang vọng giữa bầu trời đêm, nhưng trên khuôn mặt xinh đẹp của nữ tử đó lại hiện lên một nụ cười ngạo nghễ.
Diệm Nương, xin chúc phúc nàng!