Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 43

"Không phải, em chỉ muốn nói chị Lý không phải muốn tìm người có thể tạm thời thay thế anh Lưu làm việc sao, chị xem thử xem em có làm được không?” Lâm Niệm trực tiếp nói ra suy nghĩ của mình.

Trong ánh mắt của Lý Vân hiện lên sự nghi hoặc, mày càng nhíu chặt hơn "Có ý gì?”

Lâm Niệm mỉm cười nói: "Vấn đề bây giờ là, anh Lưu không muốn công việc này tạm thời bị người khác thay thế, bản thân mình rời đi rồi thì sẽ không về được, mà chị Lý lại vì nhà hàng mà suy nghĩ, cũng không thể để cho một người bị thương vẫn làm công việc vận chuyển, trong nhà anh Lưu không phải còn có một chị dâu sao? Cô ấy ở nhà chăm sóc con trai nhiều năm như vậy rồi, đối với việc nhà nhất định rất quen thuộc, vậy nên em nghĩ, tạm thời em có thể để công công rửa chén rửa rau này giao cho chị dâu, sau đó tạm thời thay thế phần công việc của anh Lưu, chờ sau khi vết thương của anh Lưu khỏi hẳn, lại đổi trở lại."

Sau khi nói xong, Lâm Niệm nhìn về phía Lý Vân.

Cô có thể dùng ngữ khí nhẹ nhàng uyển chuyển nói chuyện này với Lý Vân, nhưng cô cảm thấy chuyện này cũng không cần phải quanh co lòng vòng như vậy, cứ nói thẳng ra là được.

Mà Lý Vân sau khi nghe được lời của cô, ánh mắt lập tức sáng lên: "Như vậy hình như có thể, nhưng mà cô có sức lực sao? Công việc khuân vác vận chuyển cũng không thoải mái mái.”

Lâm Niệm gật đầu nói: "Em có thể, trước kia em ở quê luôn làm công việc liên quan đến thể lực, hơn nữa cũng không phải làm lâu dài, nếu chị Lý không tin, chúng ta có thể vận chuyển thử một vài món."

Kiếp trước công việc chủ yếu mà cô làm là khuân vác vận chuyển, vì vậy đối với công việc này cô thập phần quen thuộc, cũng biết làm như thế nào mới có thể sử dụng tương đối ít lực mà vẫn có thể làm được nhiều việc, cho nên cô mới có thể ở thời điểm biết được chuyện này nghĩ ra biện pháp như vậy.

“Không cần không cần, tôi còn không tin cô sao." Lý Vân hớn hở cười nói, toàn bộ sầu lo trong lòng tiêu tán đi: “Cô đã giải quyết cho tôi một chuyện phiền toái lớn rồi, nhưng mà việc này tôi còn phải đi nói với ông chủ một tiếng, sau đó lại nói với lão Lưu, cô về làm việc trước đi, đến lúc có kết quả tôi sẽ lập tức nói cho cô biết.”

Lâm Niệm cười, gật gật đầu, xong đó xoay người muốn rời đi.

Lý Vân nhìn theo bóng lưng của cô, đột nhiên gọi cô lại: "Tiểu Lâm, cô nói ra biện pháp tốt như vậy, không có điều kiện gì sao?"

Lâm Niệm nghi hoặc nhíu mày : "Điều kiện gì chứ?”

Lý Vân ngẩn ra một chút, ngay sau đó bật cười nói: "Không có gì, cô trở về làm việc đi, việc này tôi sẽ thay cô hỏi thăm.”

Lâm Niệm lại lần nữa gật đầu, không nói gì thêm liền rời đi.

Sau khi cô rời đi, Lý Vân đứng tại một chỗ một lúc rồi ngay sau đó vội vàng cất bước đi ra ngoài.

Hai ngày nay không chỉ có cô, cấp trên cũng lo lắng chuyện này, dù sao lão Lưu cũng làm việc ở nhà hàng nhiều năm như vậy, lại cần cù chăm chỉ, cũng không oán giận cái gì, nếu như thật sự phải hạ quyết tâm cho lão Lưu rời đi, cũng quả thật bất cận nhân tình.

Trước mắt Lâm Niệm chủ động giải quyết một phiền toái lớn như vậy thay cho bọn họ, thật sự là không dễ dàng.

Quan trọng nhất là việc này không phải ai cũng có thể làm được, một là người khác không thể có khí thế như Lâm Niệm, hai là Lâm Niệm tạm thời đổi công việc với lão Lưu, trong nhà lão Lưu cũng có một công việc rửa chén rửa rau, tạm thời nuôi sống một nhà ba người là không thành vấn đề.

"Tiểu Lâm này thật sự không tồi." Ông chủ nghe xong những gì Lý Vân nói, trên mặt cũng có ý cười, "Đúng rồi, sau ngày mồng một tháng mười lần trước, có phải người giúp đỡ làm há cảo lúc ấy cũng là cô ấy đúng không?"

“Đúng vậy, là cô ấy.” Lý Vân cười nhẹ nói: “Đứa nhỏ này là người thành thật, cũng là người biết cảm ơn, lúc cô ấy vừa mới tới cái gì cũng không có, tôi liền cho cô ấy ít đồ dùng mà bản thân mình không sử dụng nữa, kết quả sau khi được phát tiền lương, cô ấy lập tức mua đồ cảm ơn tôi."