Mang Theo Kho Hàng Trở Về Thập Niên 80

Chương 4

Bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy là ba món ăn sáng cơ bản nhất trong thị trấn nhỏ.

Lâm Niệm sờ sờ ở trên người, móc ra một tờ tiền giấy, ước chừng có bốn trăm đồng tiền, là tiền công cô làm việc vào mười ngày trước đó, cô cũng không rõ ràng lắm bản thân mình hiện tại rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tuy rằng trở về mười năm trước, nhưng quần áo mặc trên người còn có đồ vật cất trong ngực vẫn là trước khi mất đi ý thức.

Bốn trăm đồng vào năm 1988 không phải là một khoản tiền lớn, nhưng cũng là một khoản tiền không hề nhỏ, nếu số tiền này không phải được xuất xưởng vào năm 1995.

Lâm Niệm lật xem từng tờ tiền trong xấp tiền ở trên tay, năm đồng, mười đồng, năm mươi đồng, đúng là không có gì bất ngờ, toàn bộ số tiền này đều được viết “1995” ở vị trí chính giữa mặt sau tờ tiền.

Cô cuộn những tờ tiền này lại, nhét vào trong ngực, ngồi xổm trong góc ôm cái bụng đang kêu ùng ục, tự hỏi bước tiếp theo nên làm như thế nào.

Tình huống hiện tại vượt xa dự đoán của cô, trong mười năm chân thật trải qua, cô chưa từng nghĩ tới có một ngày mình lại trở về mười năm trước, trở lại năm 1988 thân thể hoàn toàn khỏe mạnh.

Nếu tất cả những thứ trước mắt này không phải là mộng cảnh, cô sẽ cảm tạ trời cao ban ân cả đời này.

Thời điểm này ở kiếp trước, cô vừa bị ngã xuống vách núi không lâu, sau khi tỉnh lại sợ bị người khác tìm được, bất chấp cả người đều là vết thương, kéo thân thể tìm một góc để ẩn nấp rồi trốn đi.

Sau đó gần nửa tháng, cô vẫn luôn trốn ở trong núi, thứ cô dùng để chống đỡ chỉ có những loại trái cây vô cùng chua chát ở khắp nơi xung quanh núi.

Sau đó mắt thấy đám người đó lơi lỏng việc tìm kiếm, cô mới tìm được cơ hội mang một túi trái cây lặng lẽ rời đi.

Khi đó trên người cô mang theo đồ ăn, cũng không biết tình huống bên ngoài như thế nào, hoàn toàn không dám đi đến nơi náo nhiệt, chỉ là vượt qua từng ngọn núi, cho đến khi đến thành thị hoàn toàn xa lạ mới dám dừng lại.

Lần này cô sớm rời đi, hơn nữa đi tới trấn trên ở phụ cận, cũng không biết những người đó có thể tìm tới nơi này hay không.

Lâm Niệm ngồi xổm ở góc tường tối tăm, đôi mắt nhanh chóng xoay trái xoay phải.

Một lần nữa sống lại, cô không hy vọng chân của mình lại xảy ra chuyện, nếu như có thể, cô vẫn hy vọng có thể ngồi xe khách đi tới huyện thành gần đó, chỉ cần đến huyện thành, cô có thể lần nữa có được tự do giống như kiếp trước .

Nghĩ như vậy, bàn tay của Lâm Niệm nắm chặt thành quyền, nặng nề ấn lên chiếc bụng của mình, đè cơn đói xuống.

Sau khi cái loại cảm giác trống rỗng này hơi tan đi một chút, cô lập tức đứng lên, tìm một phương hướng, bước chân nhanh chóng đi đến phía trước.

Lúc này trấn nhỏ phát triển bình thường, cũng không có công việc gì, nhưng chỉ cần cẩn thận đi tìm, công việc khuân vác bình thường hẳn là vẫn có.

Trong mười năm Lâm Niệm ở kiếp trước, công việc cô làm vẫn đều là khuân vác, rất có tâm đắc với việc tìm công việc khuân vác tạm thời, chỉ chốc lát sau, cô liền tìm được công việc khuân vác đất cát ở một công trường nhỏ.

Sau khi tìm được, cô không lập tức tiến lên, mà chỉ ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, chủ yếu muốn xem quản lý của công trường nhỏ này là ai.

Người như vậy rất dễ nhận ra, cũng không lâu lắm, cô liền thấy được người đó, là một người đàn ông thô kệch khoảng chừng 50 tuổi.

Lâm Niệm chải lại mái tóc có chút lộn xộn, nhổ một nắm cỏ dại hơi thô ở gần đó, dùng cỏ dại buộc tóc lại, trên đường đi tới lại bôi tro than lên mặt, lúc này mới đi qua đó.

“Chú này, xin hỏi một chút, mọi người làm việc ở nơi này, tiền công mỗi ngày là bao nhiêu vậy?”

“Tiền công một ngày của đàn ông là 7 đồng, phụ nữ là 5 đồng, nếu sức lực của cô lớn, có thể nhận nhiều hơn một chút." Quản lý nhìn cô một cái, không hỏi nhiều, nói cho cô đúng sự thật, trên công trường có không ít người lui tới, ông ta cũng không có tâm tư nói nhảm với người khác.