1
Trước mặt là một tiểu bánh bao xinh xắn như ngọc tạc , trắng trắng mềm mềm . Tôi càng nhìn càng cảm thấy rất quen mắt.
Thằng bé trốn ở phía sau một con gấu con thò cái đầu nhỏ ra, cặp mắt to trong suốt lấp lánh , khiến người ta yêu thích.
Quả thực đem đem trái tim của tôi tan thành nước .
Tôi vẫy tay với thằng bé , nhưng nó liền rụt đầu lại.
Tôi nghĩ tiểu bánh bao chắc đang xấu hổ, tôi đi muốn tới gần , người đang trốn sau con gấu lớn, giống như tên lửa nhỏ, chạy ra khỏi phòng?
Tôi không hiểu. Trong lòng thắc mắc .
Chắc là họ hàng nào đó tới thăm tôi, nhân tiện mang theo con đi.
Đột nhiên, một trận choáng váng ấp tới , làm cho tôi lảo đảo ngồi trở lại giường.
Dừng lại một chút, tôi nhìn về phía chính mình trong gương .
Là tôi, nhưng cũng không phải tôi.
Mấy ngày trước, tôi tỉnh lại sau giấc ngủ , bỗng dưng lại xuyên việt đến mười năm sau!
Thậm chí còn kết hôn!
Về phần chồng tôi là ai, trong biệt thự xa hoa to như vậy, trên dưới tổng cộng có hơn hai mươi người giúp việc, lại không ai nói cho tôi biết.
Tôi chỉ từ chỗ một người giúp việc trẻ tuổi nửa dụ dỗ nửa đe doạ biết được, người chồng này của tôi là một ông trùm giới kinh doanh , nhưng anh ât là một người không thích về nhà.
Tôi cũng không quan tâm.
Anh ta đối với tôi mà nói chính là một người xa lạ, tốt nhất sau này cũng không cần trở về, tôi ở đây ăn ngon ở tốt, rảnh rỗi liền đi ra ngoài mua sắm .
Thật sự là đúng với một câu......
Trẻ đẹp, có tiền, có con. Không…. tôi chưa có con.
Cốc cốc.
Người hầu gõ cửa đi vào, cô ấy cẩn thận hỏi:
"Phu nhân, ngài không thoải mái sao?Hay là để bác sĩ gia đình tới đây làm kiểm tra thường lệ hàng ngày cho ngài đi?"
"Dù sao ngài hôn mê hơn một năm, thân thể cũng sẽ không khôi phục nhanh như vậy."
Quên nói một chuyện, tôi là cùng người chồng hiện tại lĩnh chứng không bao lâu, liền xảy ra tai nạn xe cộ, trở thành người thực vật, ngủ thẳng đến khi tôi xuyên qua.
Tôi tỉnh dậy vào một tháng trước.
"Không sao, bạn nhỏ vừa rồi đâu?"
Người giúp việc mặt đầy dấu chấm hỏi.
Thấy cô ấy dường như không nhận ra tôi nói gì , tôi liền tự mình xuống lầu.
Sờ sờ bụng đang kêu, tôi đột nhiên hứng thú dâng trào, liền chui vào phòng bếp, mấy người giúp việc liền giật mình :
"Phu nhân, cô muốn ăn gì?"
Không sao, tôi tự làm được, rất dễ "
Mở tủ ra, bên trong đầy đồ ăn vặt, tất cả đều là tôi mua trên mạng mấy ngày trước.
Lấy ra một gói mì ăn liền, đun nước sôi.
Chờ năm phút khoảng năm phút là được ăn!
Tôi mới vừa cầm lấy đũa, liền nhìn thấy cục bột nhỏ vừa rồi, thằng bé rụt rè đứng ở đằng kia, nuốt nước miếng, rõ ràng cũng muốn ăn mì ăn liền.
Thế là tôi lấy mì ăn liền dụ dỗ nó .
Ôm cục bột nhỏ mềm mại thơm thơm vào trong ngực, đút cho nó ăn một miếng mì .
"Ngon không?"
Ngon lắm ạ !"
Vậy con phải nói gì?"
Nó chớp đôi mắt to trong suốt linh động, cẩn thận nói:
"Cám ơn mẹ."
Nó chớp đôi mắt to trong suốt linh động, cẩn thận nói: "Cám ơn mẹ."
2
Tôi sững sờ.
Bánh bao nhỏ lại gọi tôi là mẹ!
Thằng bé , thật sự con trai tôi !
Chẳng qua nghĩ lại tôi có thể xuyên việt đến mười năm sau, còn có chồng , hiện tại lại nhiều ra một đứa con trai , đúng thật cũng không phải chuyện gì lạ.
Lần này, tôi thật sự trở thành người may mắn trong cuộc đời!
"Đừng để Hạo Hạo ăn loại thực phẩm rác rưởi này."
Một giọng nói lạnh lùng như tuyết , rất nhẹ rất nhạt.
Tôi quay đầu nhìn lại…
Một người đàn ông mặc âu phục giày da đang đứng trước cửa.
Khuôn mặt của anh ta rất đẹp , mỗi một đường nét đều tinh xảo vừa đủ , mặt mày thâm thúy trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngay cả mái tóc đen mềm mại cũng được xử lý cẩn thận tỉ mỉ.
Tôi biết anh là ai .
Chẳng phải là nam thần khiến tôi nhất kiến chung tình mười năm trước đây sao !
Sao anh lại xuất hiện ở chỗ này?
Ba Ba !
Cục thịt nhỏ trong lòng tôi hình như bị dọa, không cẩn thận đem bát ném đi, mì nước toàn bộ vẩy lên người anh !
Không đợi tôi kịp phản ứng, Trần Thâm đã bước nhanh về phía trước, ôm lấy cục bột nhỏ trong lòng tôi, trấn an một lúc rồi giao cho người giúp việc .
Đưa Hạo Hạo đi tắm rửa thay quần áo.
"Vâng, thưa ngài!"
Người hầu nhanh nhẹn ôm Hạo Hạo đi vào phòng tắm.
Trần Thâm cởϊ áσ khoác tây trang ra, tùy tiện ném cho người giúp việc phía sau, đôi mắt phượng trong trẻo lạnh lùng nhìn chằm chằm tôi.
Ánh mắt làm tôi khó chịu.
Thấy tôi không nói lời nào, Trần Thâm đen mặt lên lầu.
Nhìn bộ dáng cao lớn cao lớn kia, tôi thử cố gắng hồi tưởng, muốn biết mười năm bị bỏ qua kia, đến cùng là đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao tôi lại kết hôn với Trần Thâm, còn sinh một đứa con trai!
Phải biết rằng, mười năm trước tôi , cùng Trần Thâm không có tiếp xúc gì nhiều.
Thậm chí ngay cả một câu tôi cũng không dám nói với anh
Cho nên mười năm sau tôi làm sao lại trở thành vợ của Trần Thâm ?
Từ thái độ vừa rồi của Trần Thâm đối với tôi mà suy đoán, anh chắc là không phải tự nguyện kết hôn với tôi, chẳng lẽ là có nhược điểm gì, bị tôi bắt được ?
Không, không thể nào , tuyệt đối không có khả năng!
Tôi không phải là loại phụ nữ xấu xa kia !
Nhưng, thời gian mười năm dài đằng đẵng, cái gì cũng có thể thay đổi.
Tôi kích động đứng lên, lại có chút suy sụp ngồi trở về, hai tay gãi gãi tóc, không biết nên làm cái gì bây giờ mới tốt.
Trần Thâm xuất hiện, làm cho tôi không thể tiếp tục giả vờ .
#Ryn
Các bà đoán xem mối quan hệ của anh , chị là ép buộc hay tự nguyện 😂😂