Mục Tư Thần không khỏi cười khổ, hắn thật sự vô pháp lý giải bạch tuộc nhỏ ý tưởng.
Ghét hàng nhái số 2 hào còn chưa tính, nhưng hàng nhái số 1 là thú nhồi bông mà lần trước bạch tuộc nhỏ từng bám vào người, sao có thể xài xong rồi vứt như thế?
Giờ phút này thú nhồi bông bạch tuộc vo tròn trong ngực của Mục Tư Thần, thế mà nhắm hờ mắt, quay đầu về phía cậu.
Mục Tư Thần định sờ đầu nó, không ngờ lại bị xúc tu vỗ lên mu bàn tay.
Không phải đã ném thú bông hàng nhái xuống đất rồi, tại sao lại còn tức giận như thế?
Mục Tư Thần xem như người tương đối giỏi đoán suy nghĩ của người khác, nhưng cậu lại có chút không chắc về tính tình của bạch tuộc nhỏ.
Cậu nghĩ lại một lát, không thầy dạy cũng hiểu mà dâng lên một suy nghĩ, cảm thấy e là bạch tuộc nhỏ không phải muốn mình dỗ nó.
Mà khi Mục Tư Thần liên hệ bạch tuộc nhỏ và Tần Trụ lại cùng nhau, lại cảm thấy suy đoán của mình rất khó tin.
Nhưng cậu vẫn thử nói: “Tôi nghĩ cậu hẳn là biết, hàng nhái số 1 không phải do tôi làm, mà là Hạ Phi nhái lại, trong lúc tôi không được khỏe cậu ta đã đặt lên giường của tôi.”
Bạch tuộc nhỏ mở một con mắt, nhưng một con khác vẫn còn híp.
“Hàng nhái số 2 đúng là do tôi làm, nhưng đó là bởi vì một cái xúc tu của cậu bám vào trên hàng nhái số 1, tôi muốn lén đổi xúc tu của cậu về, sao tôi có thể để Hạ Phi lấy đi bất kỳ bộ phận nào của cậu chứ?” Mục Tư Thần còn nói thêm.
Con mắt còn lại của bạch tuộc nhỏ cũng mở ra, nó cao quý giơ một cái xúc tu lên, đặt lên mu bàn tay của Mục Tư Thần, tựa hồ muốn như nói “Cho sờ đó.”.
Mục Tư Thần ngay lập tức véo con thú nhồi bông đàn hồi này từ đầu đến chân một lần, nửa là thích nửa là cho hả giận.
Làm sao mà tà thần figure lại thực sự coi mình là mèo thế này? Mục Tư Thần chọc một cái lỗ sau đầu bạch tuộc nhỏ.
Cho dù bóp đến hăng say, nhưng trong miệng vẫn là muốn trốn tránh trách nhiệm, Mục Tư Thần vừa bóp vừa nói: “Cho nên chuyện này, tất cả đều phải trách Hạ Phi, cậu ta……”
“Tôi sao?” Đúng lúc này Hạ Phi trở về ký túc xá, nghe thấy Mục Tư Thần nhắc tới tên của mình.
Mục Tư Thần lập tức sửa miệng: “Tối như vậy còn chưa về, tôi đang lo lắng cho cậu ấy mà.”
“Không phải tôi đặt khoang game ở nhà thi đấu sao? Nhà thi đấu cách xa ký túc xá, chạy một mạch trở về.” Hạ Phi nói, “May mà sau khi offline khoang game biến thành app, nếu không thật sự không biết giấu vật kia ở đâu luôn.”
Hạ Phi nhặt hai con thú bông hàng nhái bị ném trên đất lên nói: “Sao lại ném thú nhồi bông đáng yêu như vậy xuống đất? Vẫn còn mới mà. Không thích thì ngày mai tôi đăng lên app bán đồ cũ, còn có thể lấy lại chút tiền.”
“Bên trong có một cái là của tôi, cậu giúp tôi bán đi.” Mục Tư Thần quyết đoán rũ bỏ hai củ khoai tây bỏng tay này.
Lần này thú nhồi bông bạch tuộc thoải mái, sáu cái xúc tua cuốn lấy tay của Mục Tư Thần, giống như là đang cùng cậu đan vào mười một ngón tay vậy.
Hạ Phi cất hai con thú bông hàng nhái đi, ngẩng đầu nhìn thấy trong lòng ngực Mục Tư Thần còn ôm một con khác, trong lòng tức khắc dâng lên một cảm giác chán ghét, vô cùng bài xích nói: “Bỏ hai con thú nhồi bông đẹp, để lại một con xấu hoắc như vậy, thứ trông buồn nôn mà ôm cứ như bảo bối vậy.”
Lúc trước Hạ Phi còn nhớ thương muốn cướp bạch tuộc nhỏ đấy, giờ phút này này thái độ thay đổi rất nhiều, trở mặt cực nhanh, thật sự khiến cho người ta há miệng ngạc nhiên.
Ngay cả thú nhồi bông bạch tuộc cũng vô cùng đáng thương mà ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tư Thần, giống như đang hỏi “Tôi xấu lắm sao”.
Mục Tư Thần vất vả lắm mới dỗ được thú nhồi bông bạch tuộc, không muốn nó gây sự nữa, cho nên cậu dùng giọng điệu bình tĩnh, phổ cập khoa học nói với Hạ Phi chuyện lúc trước, cùng với nguyên nhân khiến cảm xúc của Hạ Phi thay đổi.
“Ra là vậy.” Hạ Phi nhảy lên giường, ‘’Tôi liền nói sao mấy ngày nay cứ cảm giác ngơ ngơ ngơ ngác y như đang nằm mơ…… Không đúng, mấy ngày nay tôi rất tỉnh táo mà, ngay cả mình làm cái gì đều nhớ rõ hết.”
Cậu ta hơi nghĩ lại, mới phát giác trạng thái mấy ngày này thật sự rất thần kỳ.
Về chấp niệm và tình cảm đối với thú nhồi bông bạch tuộc, Hạ Phi có loại cảm giác tựa như cậu ta sống ở trong mơ.
Mấy chuyện như đánh lén Mục Tư Thần ban đêm, gửi tin nhắn làm phiền Mục Tư Thần, tiêu tiền làm figure giống kiểu ….Hạ Phi đều nhớ rõ rõ ràng, ngày thường sẽ không suy nghĩ sâu xa về logic đằng sau những việc mình đã làm, trong tiềm thức cảm thấy đương nhiên.
Nhưng một khi tinh thần khôi phục bình thường, lại cố gắng nhớ lại, nghĩ lại tâm thái ngay lúc đó, thì cảm thấy bản thân dường như ngơ ngơ ngác ngác ở trong mộng, càng nghĩ càng thấy ớn.
Hạ Phi ngồi yên ở trên giường, suy nghĩ sâu xa về hành động mấy ngày nay một phen, rõ ràng là ngày nóng bức, trong lòng cậu ta lại cảm thấy mát lạnh.
“Tôi đã làm gì thế này?”Ánh mắt của Hạ Phi đăm đăm, lẩm bẩm.
Mục Tư Thần an ủi cậu ta: “Cũng không có gì, hiện tại còn chưa khai giảng, ký túc xá không có người khác, chỉ có một mình tôi những việc này, ngươi chỉ là bị ảnh hưởng mà thôi.”
Lúc này Hạ Phi nói: “Trời ạ! Tôi chuẩn bị nhiều bài cho học kỳ sau vậy luôn, tôi còn nhớ rõ rành mạch này! Vậy chẳng phải chuyện học hành học kỳ sau của tôi sẽ nhẹ nhàng hơn rồi sao!”
Mục Tư Thần: “……”
Hạ Phi: “Sao tôi không tỉnh muộn mấy ngày chứ?”
Mục Tư Thần: “……”
Hạ Phi: “Trở thành người thân cận của chỉ có thể giữ bản thân, nhưng bị thú nhồi bông bạch tuộc ô nhiễm, sự nghiệp học hành không cần phải lo gì nữa rồi!”
Mục Tư Thần: “……”
Hạ Phi: “Nếu không cậu thu Miếng dán bản thân của cậu về trướ đi, tôi bị bạch tuộc ô nhiễm cả một kỳ nghỉ, chuẩn bị hết bài học của học kỳ sau rồi hãy khôi phục lại bản thân được không?”
Mục Tư Thần: “……”
Bạch tuộc nhỏ ngược lại rất vui vẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực nhìn Mục Tư Thần.
Hạ Phi nói: “Cẩn thận nghĩ lại thì bạch tuộc cũng không có xấu như vậy, hai con figure nhái lại này đáng yêu quá trời. Tôi cố gắng chịu đựng ở cùng với bạch tuộc nhỏ nhiều một chút, cọ một chút lý trí và tự ràng buộc cũng được.”
Vừa dứt lời cậu ta nhìn về phía thú nhồi bông bạch tuộc, định làm cho bản thân thích bạch tuộc nhỏ, nhưng sau khi nhìn thẳng bạch tuộc nhỏ mắt to ngập nước thì phát ra một tiếng nôn khan, nằm vào đầu giường ỉu xìu mà nói: “Không được, không chịu được, có cảm giác buồn nôn như say xe vậy.”
Mục Tư Thần thật sự lười để ý đến bạn cùng phòng, cậu kéo chăn rồi kéo bạch tuộc nhỏ vào trong chăn, nhắm mắt lại nói: “Sắp 11 giờ rồi, ngày mai cậu còn phải đi làm, cậu tắt đèn đi, ngủ thôi.”
Người ở giường trên không thích đi tắt đèn nhất, Hạ Phi lòng không cam tình không nguyện mà bò xuống giường, trong miệng lẩm bẩm: “Cuộc sống về đêm của giới trẻ ngày nay bắt đầu từ lúc 11 giờ, với lại tôi vừa mới đi cứu thế giới, ngày mai lại phải đi làm công cho người ta, có phải quá tầm thường rồi không?”
Cậu ta tắt đèn, dựa vào ánh dạ quang trên hai con nhồi bông hàng nhái thú mà tìm được cầu thang, xoay người lên giường, yên lặng nằm xuống.
Nằm trong chốc lát, khi Mục Tư Thần mơ màng sắp ngủ, Hạ Phi đột nhiên hỏi: “Tiểu Mục, lần sau chúng ta online lúc nào?”
Mục Tư Thần: “Hệ thống chưa nói.”
Đây cũng là chuyện Mục Tư Thần quan tâm.
Sau khi cậu offline, đương nhiên sẽ chú ý đến thời gian online lần sau. Ai ngờ lúc này không có thời gian đếm ngược, chỉ có một câu “Chờ thời cơ chín muồi, khoang game sẽ tự mở ra, xin người chơi hãy hưởng thụ thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi cho thật tốt”.
“Tôi cũng như vậy, sao mà làm đến thần bí thế không biết?” Hạ Phi nói.
Mục Tư Thần không trả lời, cậu nhớ tới một sự kiện.
Bên ngoài trấn nhỏ Hy Vọng không có đường.
Toàn bộ bốn phía bên ngoài trấn nhỏ Hy Vọng, giống như là có một bức tường vô hình chặn tất cả lối đi.
Lúc trước Trì Liên và Trình Húc Bác vì đo đạc diện tích trấn nhỏ Hy Vọng, cũng từng đi ra phía ngoài, nhưng khi bọn họ đến một vị trí nào đó thì sẽ gặp phải một rào chắn vô hình, như là biên giới ngăn cản bước chân của bọn họ.
Qua biên giới có thể nhìn thấy bên ngoài là con đường bằng phẳng, hai bên đường là bãi đất rất rộng lớn, có thể gieo trồng cây nông nghiệp, cũng có thể xây dựng nhà xưởng.
Nhưng hình ảnh này lộ ra một tia giả tạo.
Mấy hình ảnh này đều giống như bầu trời đến ngay cả hình dạng đám mây cũng không thay đổi, mỗi lần gió lướt nhẹ qua, biên độ lá cây đong đưa cũng đều giống nhau như đúc.
Mục Tư Thần cho rằng, ranh giới trấn nhỏ giống với không trung, bao phủ một lớp l*иg trong suốt vô hình.
Hệ thống muốn bọn họ đi thu phục trấn nhỏ khác, nhưng hoàn toàn không có đường.
Cũng không biết Thẩm Tễ Nguyệt và Tần Trụ là phái người đến trấn Đồng Chi bằng cách nào.
Hệ thống nói chờ đợi thời cơ, có lẽ chính là cơ hội tiến vào trấn nhỏ khác.
Hạ Phi là một người vô tư, khi nghe được có thể nghỉ ngơi mấy ngày, cậu ta cũng không suy lung tung, rất nhanh đẫ phát ra tiếng ngáy rất nhỏ.
Mục Tư Thần lại có chút không ngủ được, cậu ôm bạch tuộc nhỏ có nhiệt độ dần dần gần bằng với nhiệt độ cơ thể của mình, đặt tay lên cái đâu tròn tròn của nó, thấp giọng hỏi nói: “Làm sao để tiến vào các trấn nhỏ khác?”
Một cái xúc tu của bạch tuộc nhỏ đặt trên cổ tay của Mục Tư Thần nhẹ nhàng cọ xát, làm như đang trấn an cậu.
Dưới sự trấn an này, tâm tình của Mục Tư Thần dần dần bình tĩnh trở lại, chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Cậu lại nằm mơ.
Mơ thấy cung điện quen thuộc, chiếc ghế quen thuộc, bên trong sương mù quen thuộc có một hình bóng quen thuộc.
Lúc này đây, Mục Tư Thần không có bất an.
Đối mặt Tần Trụ, cậu không còn kinh hoảng, không còn sợ hãi, không còn phòng bị.
Cho dù còn chưa từng chính thức gặp mặt, nhưng Mục Tư Thần đã rất hiểu Tần Trụ.
Tần Trụ không phải Thẩm Tễ Nguyệt, anh là quái vật cấp Thần chính trực.
Trong một thế giới tràn ngập ô nhiễm và điên cuồng khắp mọi nơi, hai chữ “chính trực” này có vẻ hơi buồn cười, nhưng Tần Trụ đúng là như thế.
Khi anh vẫn có thể khống chế tinh thần của chính mình, tuyệt đối chính là “Thần bảo vệ nhân loại ” 100%, sẽ dốc hết toàn lực bảo vệ nhân loại. Cho dù có một ngày anh rơi vào điên cuồng, cũng sẽ không âm thầm làm ô nhiễm tinh thần của con người trong bóng tối như Thẩm Tễ Nguyệt, mà là giống như trong 《 ôm 》 miêu tả, dùng sức mạnh khủng bố phá hủy mọi thứ.
Cho nên, chỉ cần Tần Trụ còn trầm tĩnh, thì nhất định là “Thần bảo vệ nhân loại ”, không cần đề phòng.
“Vì sao tìm tôi?” Mục Tư Thần hỏi.
“Là cậu có việc muốn hỏi tôi.” Giọng uy nghiêm của Tần Trụ quanh quẩn ở trong cung điện.
Tôi có chuyện muốn hỏi? Mục Tư Thần có chút nghi hoặc. Nếu cậu có chuyện muốn hỏi thì có lẽ cũng là “Lông mi của Tần Trụ có phải cũng đọng giọt nước giống như trong sách hay không”, loại câu hỏi này mà giáp mặt hỏi ra, Tần Trụ có thể thẹn quá thành giận dùng xúc tu bóp chết cậu luôn không?
Không đúng, Tần Trụ sẽ không làm như vậy, anh không có cảm xúc “Thẹn quá thành giận” này.
Nghĩ vậy một chút, Mục Tư Thần thế mà có chút buồn bã, trong lòng như có một khoảng trống, cảm thấy cô đơn không nói nên lời.
“Cậu muốn biết cách thẩm thấu vào các lãnh địa khác.” Tần Trụ nói.
Anh guống như có thuật đọc tâm, thế mà có thể đọc ra nghi vấn trước khi đi ngủ của Mục Tư Thần, còn cố ý kéo Mục Tư Thần vào trong mộng để giải đáp.
“Cũng không biết Tần Trụ có biết vừa rồi mình đang nghĩ gì không.” Mục Tư Thần nghĩ thầm trong lòng.
“Biết.” Tần Trụ bỗng nhiên nói.
Nói xấu người khác bị bắt quả tang, Mục Tư Thần nhịp tim lỡ một nhịp, mặt cũng không khỏi đỏ lên, cậu mạnh miệng nói: “Tại sao lại tùy tiện đọc suy nghĩ của người khác, không lịch sự gì cả.”
“Là do cậu ồn quá thôi.” Tần Trụ chậm rãi nói.
Bóng dáng sau sương mù hơi hơi nâng tay lên, trước mặt của Mục Tư Thần liền hiện ra một hình ảnh.
Cậu ôm bạch tuộc nhỏ đi vào giấc ngủ, bàn tay đặt lên cái tránb ạch tuộc nhỏ.
Mục Tư Thần hiểu rồi, Tần Trụ vốn có năng lực thông qua chạm vào trán đọc được suy nghĩ của đối phương, trái lại nói vậy cũng là như thế. Loại tư thế ngủ này tương đương với việc không ngừng truyền suy nghĩ cho Tần Trụ.
Mục Tư Thần tức khắc không dám nghĩ tùm lum nữa, cậu ngồi thẳng người, tập trung suy nghĩ chuyện chính.
Vừa rồi khi Tần Trụ nhắc tới trấn nhỏ nhỏ khác, dùng hai chữ “thẩm thấu”.
“Không sai, là ‘thẩm thấu’ không phải ‘xâm nhập’.” Tần Trụ nói, “Hoặc là phá hư ‘Trụ’ từ bên trong, hoặc là dùng phương thức thẩm thấu ô nhiễm đưa một ít năng lượng không đáng chú ý vào.”
“Cái này có chút hiểu rồi, khi chúng tôi nghiên cứu, ‘thẩm thấu’ chỉ có thể đưa một số phân tử nhỏ vào, còn các phân tử lớn thì không thể vào.” Mục Tư Thần nói.
Cho nên Tần Trụ và Thẩm Tễ Nguyệt đều chỉ có thể đưa người thân cận đến trấn Đồng Chi, bản thể lại không thể đến được.
“Tôi nên ‘thẩm thấu’ vào lãnh địa khác bằng cách nào?” Mục Tư Thần hỏi.
“Sức mạnh là trao đổi, khi cậu bị cái gì ô nhiễm thì có nghĩa là cậu đã có được điều kiện thẩm thấu vào lãnh địa của đối phương.” Tần Trụ nói.
“Vậy có phải đại diện cho, hiện tại tôi có thể tiến vào lãnh địa của anh và Thẩm Tễ Nguyệt hay không.” Mục Tư Thần nói.
“Sức mạnh không đủ, sau khi thẩm thấu sẽ lập tức bị phá hủy, hãy bắt đầu từ lãnh địa ngang cấp trước.”
Mục Tư Thần hiểu, thảo nào hệ thống nói phải chờ thời cơ, là bởi vì cậu không cách nào tiến vào hai lãnh địa trước mắt này.
Cũng không biết phải chờ đợi thời cơ nào.
Có điều tin là hệ thống cũng đã có tính toán rồi.
Mục Tư Thần không còn vấn đề gì, nhưng lại chưa rời khỏi cảnh trong mơ, chỉ có thể ngồi ở đối diện Tần Trụ, xấu hổ mà nhìn chằm chằm sương mù.
Người này, sao lại cùng một người với bạch tuộc nhỏ chứ? Mục Tư Thần trong lòng có chút tò mò.
“Người có lý trí tương đối” là trạng thái như thế nào? Lần gặp này Tần Trụ cũng không đề cập bảo cậu thu hồi sức mạnh nữa. Mục Tư Thần trong lòng hiện lên một đống nghi vấn.
Bóng dáng cao lớn ngồi ngay ngắn ở sau sương mù, hơi hơi giật mình.
Mục Tư Thần vội vàng thu bớt suy nghĩ phát tán cuẩ mình, ánh mắt nhìn đăm đăm vào sương mù.
Cũng không biết nhìn chằm chằm bao lâu, người trong sương mù chậm rãi mở miệng: “Tôi vẫn là lý trí tuyệt đối.”
Mục Tư Thần lập tức ý thức được, Tần Trụ đang trả lời nghi vấn trong lòng cậu.
Giấc mơ hôm nay thực sự là giải đáp nghi vấn khó xử lý, Tần Trụ thật sự là một người cái nghiêm túc. Mục Tư Thần ở trong lòng âm thầm thầm nghĩ.
“Nó là một tên phiền phức, tùy cậu xử lý.” Tần Trụ nhàn nhạt nói.
Nó? Là chỉ bạch tuộc nhỏ. Mục Tư Thần hiểu.
Tần Trụ lại tách bỏ tình cảm của mình lần nữa, hóa thành bạch tuộc nhỏ, đi theo bên cạnh Mục Tư Thần.
Thảo nào trong 《 Bộ quần áo mới của hoàng đế 》 gặp được bạch tuộc nhỏ có giọng nói giống như thiếu niên, là bởi vì nó đã bị tách khỏi lý trí, mất đi sự trưởng thành, dần dần biến đổi trạng thái trẻ con.
Khi Mục Tư Thần đang suy tư, cảm nhận được cơ thể không ngừng lùi lại, cậu ý thức được giấc mơ này sắp kết thúc.
Mà cậu đúng là cũng không còn câu hỏi nào để hỏi, cho dù Tần Trụ có sẵn lòng trả lời cậu, cậu cũng chưa chắc có thể chịu được chân tướng đằng sau câu trả lời.
Nhưng cậu thật sự còn một vấn đề nho nhỏ, Tần Trụ sau sương mù, trên lông mi thật sự sẽ có giọt nước sao?
Mục Tư Thần nhìn chằm chằm sương mù dày đặc, cố gắng giữ lòng bàn chân trên mặt đất, mặc dù bốn phía bắt đầu rung chuyển dữ dội , cảnh trong mơ dần dần sụp đổ, cậu cũng không chịu rời khỏi cảnh trong mơ này.
Thấy dáng vẻ này của cậu, bóng dáng sau sương mù lại đứng dậy, cánh tay nhẹ nhàng vung lên, một luồng sức mạnh khổng lồ nhẹ nhàng ‘đẩy’ Mục Tư Thần ra khỏi cảnh trong mơ.
“Đây là con đường tôi đã chọn, không cần bất kỳ ai thương hại.”
Trước khi rời khỏi cảnh trong mơ, Mục Tư Thần nghe được một câu như vậy.
Ngay cả sau khi tỉnh dậy, những lời này vẫn còn không ngừng vang vọng trong đầu của cậu.
Sắc trời hơi hơi trắng lên, mới chỉ hơn 3 giờ sáng, Hạ Phi đang ngáy ngủ, bạch tuộc nhỏ cũng ăn vạ giường không chịu tỉnh.
Mục Tư Thần sờ sờ cái đầu tròn tròn trong lòng ngực, trong lòng không khỏi dâng lên một ý nghĩa.
—— không phải thương hại, là thương yêu.