Hạ Phi đến công ty trước nửa tiếng, sau khi nghiêm túc lau bàn, ngồi vào chỗ ngồi thì bắt đầu nghiêm túc tự hỏi một vấn đề: Tại sao mình phải đi làm sớm như vậy?
Cậu ta chỉ là thực tập sinh, còn không phải là đại học năm 4 thực tập cần con dấu của công ty, chỉ là nghỉ hè bị cha mẹ ép đi làm chút việc, thậm chí cũng chẳng có nhu cầu kiếm tiền tiêu vặt nữa.
Dựa theo tác phong ngày thường của cậu ta, có thể không đi làm muộn, đến quét đúng giờ thì đã rất tốt rồi, mấy ngày gần đây ngày nào cậu ta cũng đến công ty sớm nửa tiếng, cậu ta đang làm cái gì thế?
Không chỉ có như thế, một kỳ nghỉ hè tốt đẹp, cậu ta đi làm chẳng những không mò cá(1), sau khi tan tầm cũng thành thật chuẩn bị bài tập, nhiều ngày như vậy cậu ta cũng không chơi ván game nào, cậu ta đang làm cái gì thế?
Nhớ lại hành động mấy ngày nay, Hạ Phi nghi ngờ bản thân trúng tà rồi.
Nhưng có ai trúng tà mà ngủ sớm dậy sớm, nghiêm túc làm việc, chịu khó học tập chứ?
Mấy ngày nay cậu ta còn làm vệ sinh ký túc xá, lau sạch kính, ngăn tủ, còn giặt sạch toàn bộ ra giường chăn bằng tay nữa.
Hạ Phi nặng nề đập đầu xuống bàn, bỗng nhiên cảm thấy nếu trúng tà là như thế này, vậy thì có thể ở thêm một thời gian, ít nhất sẽ không làm cha mẹ phiền đến mức đuổi cậu ta ra ngoài làm việc.
Vất vả lắm mới nhịn đến thời gian làm việc, Hạ Phi tùy tiện hoàn thành công việc trong tay, thay đổi tác phong ngày xưa, từ chối mấy việc mà đồng nghiệp áp đặt cho cậu ta, ngồi trên ghế lười biếng chơi di động.
Lúc này, chị Tô trẻ tuổi xinh đẹp dáng chuẩn trong văn phòng đi đến trước mặt cậu ta, phong cách hết sức bạo ngồi ở trên đùi Hạ Phi.
Hạ Phi đầu tiên là ngạc nhiên trước cách ăn mặc quá bạo của cô ta, thậm chí trong cơ thể dồi dào tinh lực còn có hơi nóng lên.
Nhưng giây tiếp theo, Hạ Phi liền cảm thấy ghê tởm, chán ghét.
Rõ ràng là cô gái xinh đẹp như vậy, khi Hạ Phi lướt video ngắn nhìn đến người đẹp như vậy thì đều sẽ xem một hồi, hiện giờ lại muốn nôn.
Cậu ta đẩy chị Tô ra, chạy đến nhà vệ sinh nôn khan trong chốc lát, nghi ngờ bản thân bị bệnh gì.
Ai ngờ vậy mà chị Tô này cũng theo tới WC nam, đứng ở phía sau cậu ta quan tâm hỏi: “Tiểu Phi, cậu làm sao vậy? Không khỏe sao? Muốn ngủ một giấc hay không, cho cậu cái gối này nè.”
Cô ta nhét cái gối vào trong lòng ngực Hạ Phi, Hạ Phi nhìn thấy gối kê thì càng khó có thể chịu đựng, cậu ta giật lấy cái gối rồi ném vào trong buồng vệ sinh, cũng cầm lấy cây lau nhà đập liên tục vào trong buồng vệ sinh, quả thực đập cho đến khi không còn nhìn thấy được hoa văn trên cái gối nữa thì Hạ Phi mới cảm thấy thoải mái một chút.
Chị Tô ở phía sau nhìn Hạ Phi, sự biến dạng trên khuôn mặt nhân loại đã đạt đến mức mà cơ bắp con người không thể làm được.
Vẻ mặt của cô thể hiện Hạ Phi đã xúc phạm đến thứ đẹp đẽ và tôn kính nhất ở trong lòng của cô ta.
Hạ Phi thấy vẻ mặt của cô ta vặn vẹo, mới ý thức được bản thân đã làm cái gì, hậu tri hậu giác(2) mà xin lỗi: “Chị Tô, xin lỗi, vừa nãy tôi không biết mình bị sao nữa, tôi…… Tôi vừa nhìn thấy chị là buồn nôn, nôn……”
Cậu ta vốn định xin lỗi, nhưng thật sự không kiềm được cảm giác khó chịu trong lòng, lại nôn khan trong chốc lát, sau đó dứt khoát đẩy Chị Tô ra rồi trở lại văn phòng xách ba lô lên, nói với giám đốc: “Quản lý, tôi cảm thấy không khỏe nên muốn đến bệnh viện khám xem, xin nghỉ nửa ngày.”
Hạ Phi chạy một mạch ra khỏi tòa nhà văn phòng thì mới cảm thấy thoải mái được một chút, vỗ vỗ trán nói: “Mình làm sao vậy? Không phải bị Mục Tư Thần lây bệnh chứ?”
Khi Hạ Phi đang nghi hoặc, di động lại vang lên.
Cậu ta nhận được một email.
Hạ Phi mở email.
—— Xin chào, người chơi thân mến, vận may đang ngạc nhiên của ngài đã được biểu hiện trong việc xây dựng thị trấn, game 《 Trấn nhỏ lý tưởng của tôi》 chân thành mời ngài tham gia vào các hoạt động thử nghiệm nội bộ của chúng tôi, Nếu ngài sẵn lòng giúp chúng tôi xây dựng một trấn nhỏ lý tưởng nhất thì vui lòng điền thông tin cá nhân, địa chỉ nhận bưu kiện và phương thức liên hệ vào liên kết bên dưới email, cũng download bản cài đặt《 Trấn nhỏ lý tưởng của tôi》.
“Đây là game gì đây? Làm ruộng? Xây dựng? Trồng rau, chơi thử cũng được.” Hạ Phi thuận ta điền thông tin cá nhân của mình.
-
Mục Tư Thần mơ mơ màng màng mà ngủ cả buổi sáng, hơn 10 giờ tỉnh lại ăn hết toàn bộ đồ ăn sáng mà Hạ Phi mua xong thì lại ngủ tiếp.
Mãi cho đến hai giờ chiều, cậu mới tinh thần phấn chấn mà ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ bẫng, cảm giác khó chịu trước đó chỉ giống như một giấc mơ.
Mục Tư Thần mở máy tính nhìn vào không gian cá nhân của trò chơi, thấy giá trị năng lượng đã tự động khôi phục, goài ra còn có thông báo về bản cài đặt app mới mà game mới đẩy ra, bảo tất cả người chơi download về.
Có thể download app di động là chuyện tốt, dù sao thì di động cũng tiện hơn nhiều so với máy tính, mà Mục Tư Thần hoài nghi một khi download app di động, nói không chừng bọn họ đều có thể mang theo di động tiến vào game, liên lạc thông qua app game thì liên hệ giữa mọi người sẽ càng thêm thuận tiện hơn.
Nhưng cũng đại diện cho sức mạnh của hệ thống ảnh hưởng đến hiện thực sẽ càng mạnh hơn.
Đối với người chơi hãm sâu vào game như bọn họ là chuyện tốt, nhưng đối với thế giới hiện thực thì chưa chắc là một tin tốt.
Mục Tư Thần download app, giao diện của app này còn tinh xảo hơn của máy tính, còn có thể tạo nhóm chat nói chuyện với bạn bè trong game.
Mục Tư Thần tạo nhóm, sau đó kéo hết bạn bè của mình vào nhóm chat.
Khiến cho người ta bất ngờ chính là, trong nhóm có bốn người.
Ngoại trừ Trì Liên và Trình Húc Bác, còn có một người ảnh chân dung làm mờ, tên cũng là "****" trong trạng thái không hiển thị, tựa như còn chưa đăng nhập trò chơi.
Người này…… ai nhỉ? Mục Tư Thần đầy mặt nghi hoặc.
Trì Liên: 【 Có thể download app game! Đội trưởng tạo nhóm, game này lại muốn xảy ra chuyện gì nữa? Ô? Sao lại có thêm một đồng đội, còn chưa hển thị tên nữa, đây là ai đấy? 】
Trình Húc Bác: 【 Mục đội trưởng, người này là Ứng Mậu sao? 】
Trình Húc Bác ngược lại nhắc nhở Mục Tư Thần, Ứng Mậu từng sử dụng Miếng dán bản thân của cậu, Mục Tư Thần cũng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng của cậu ta, xem như là tín đồ của cậu.
Hơn nữa Ứng Mậu đã chết, chân dung màu xám vừa vặn tương ứng với trạng thái của cậu ta.
Có lẽ là Ứng Mậu, Mục Tư Thần có chút bất an mà thầm nghĩ.
Cậu nói chuyện phát hiện tô-tem con bướm trong thế giới hiện thực cho hai người họ biết, bảo bọn họ đề phòng xem tình huống tương tự có xuất hiện ở xung quanh mình không.
Trì Liên: 【 Em biết công ty mà anh nói, trước kia chúng tôi từng hợp tác. Không ngờ lại có chuyện này, cũng không biết có bao nhiêu người bị tô-tem con bướm khống chế rồi, thật là đáng sợ. 】
Mục Tư Thần: 【 Tôi định in tô-tem bản thân thành Miếng dán bản thân, ngày mai lấy danh nghĩa người làm vệ sinh tiến vào công ty bọn họ, tìm cơ hội dán miếng dáng lên trên cái gối. 】
Khi gõ tin nhắn này, Mục Tư Thần đau lòng, tiền in miếng dán này cậu cũng không thể tìm ai chi trả, từ sau khi chơi game này, tài chính của cậu càng ngày càng đáng lo.
Trình Húc Bác: 【 Không cần đi in đâu, nếu sức mạnh bên kia cũng thâm nhập vào thế giới hiện thực, tô-tem của cậu lộ ra chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Để tôi làm một links chia sẻ, cậu bảo bạn cùng phòng của cậu quan sát xem ai đang dùng gối, thì sẽ gửi links ảnh đến cho người đó, sau khi xem tô-tem thì sẽ không thể mở links nữa, cái này không phải tiện hơn sao? 】
Cách này không tồi, đã tiết kiệm lại an toàn, chính là Mục Tư Thần không muốn kéo Hạ Phi xuống nước lắm.
Hạ Phi đã đủ xui xẻo rồi.
Mục Tư Thần: 【 Để tôi suy nghĩ xem. 】
Cậu buông di động, ôm thú nhồi bông hàng nhái vào trong ngực, vô ý thức mà bóp bóp cái chân nhỏ kia.
Xúc tu vòng ở trên cổ tay của cậu, thực yên phận mà để cho Mục Tư Thần sờ vào.
Giờ phút này Mục Tư Thần cảm thấy hết sức ấm áp, ôm thú nhồi bông hàng nhái nói: “Xúc tu siêu sống động bên cạnh Tần Trụ tối hôm qua là cậu đúng không? Cảm ơn cậu đã giúp tôi loại bỏ ô nhiễm.”
Xúc tu cọ cọ trong cổ tay của Mục Tư Thần, dáng vẻ hết sức an tâm.
Mục Tư Thần lại nói: “Tại sao Tần Trụ lại bảo tôi thu lại sức mạnh của mình chứ? Tôi chỉ là một người chơi cấp Trụ bình thường, với năng lực của anh ta, sao có thể không có cách nào tinh lọc ô nhiễm của tôi? Kỳ quái thật.”
Lúc này, xúc tua chạm vào trán của Mục Tư Thần, truyền vào trong đầu của Mục Tư Thần một ý nghĩ: “‘Bản thân’ không phải là ô nhiễm.”
Mục Tư Thần ngồi thẳng cơ thể, nhéo má của thú nhồi bông hàng nhái, kinh ngạc hỏi: “Ý của cậu là, sức mạnh của tối khác với các quái vật cấp Thần khác ở trong game, không thuộc về ô nhiễm tinh thần sao? Nhưng tại sao khi Trì Liên và Trình Húc Bác nhìn thấy thú nhồi bông bạch tuộc sẽ cảm thấy khó chịu? Không phải cũng bị ảnh hưởng về mặt tinh thần sao?”
“Là một loại phản kháng.” Xúc tu mềm mại đặt ở giữa mày Mục Tư Thần.
Mục Tư Thần hiểu ý của nó.
Năng lực của cậu cũng không phải giống sức mạnh của con mắt to hoặc là Tần Trụ, khiến cho người ta phát sinh thay đổi từ trong ra ngoài.
Cư dân Đồng Chi trấn đều xảy ra vấn đề với nhận thức của họ, mù quáng cúng bái con mắt. Mà Tần Trụ có thể coi là một tà thần tương đối ôn hòa, nhưng Diêu Vọng Bình cũng không thể xem như là một người quá bình thường.
Ngay cả Hạ Phi, sau khi bị thú nhồi bông bạch tuộc ô nhiễm, cũng đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất từ bên trong.
Mà tô-tem bản thân của cậu cũng không có thay đổi tính cách của Trì Liên và Trình Húc Bác, mà là kích hoạt một số đặc điểm cứng cỏi nào đó trong tinh thần của bọn họ, nhưng đây là những gì họ vốn có.
Còn khi bọn họ nhìn thấy thú nhồi bông bạch tuộc sẽ cảm thấy khó chịu, cũng là một loại phản kháng của “bản thân” đối với ô nhiễm bên ngoài.
Đương nhiên, Mục Tư Thần cho rằng, lần trước sau khi từ trò chơi trở lại hiện thực, Trì Liên và Trình Húc Bác vẫn có một chút dấu hiệu bị ô nhiễm, bọn họ xuất hiện tình trạng quá ỷ lại vào hy vọng.
Nhưng khi Mục Tư Thần đặt ra quy tắc cho trấn nhỏ Hi Vọng, sau khi nói ra “Hy vọng nên đến từ bản thân” thì tình huống của hai người liền tốt lên.
Có lẽ là khi đó sức mạnh của cậu còn chưa đủ trưởng thành, thậm chí ngay cả bản thân cậu cũng bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm vô hình, những người khác xuất hiện dấu hiệu ô nhiễm cũng rất bình thường.
Khi Mục Tư Thần thành lập nửa lãnh địa thành công, sau khi loại bỏ ô nhiễm của Thẩm Tễ Nguyệt, sức mạnh của cậu không còn là ô nhiễm tinh thần, mà là bảo vệ và tăng cường bản thân mình.
“Cho nên Tần Trụ đã bị đánh thức nhân cách bản thân, không có cách nào duy trì lý trí tuyệt đối?” Mục Tư Thần hỏi thú nhồi bông hàng nhái, “Vậy sức mạnh của anh ta sẽ không yếu đi đúng không?”
Thú nhồi bông hàng nhái tựa như không muốn trả lời vấn đề này, Mục Tư Thần không ngừng đặt xúc tu ở giữa trán, cũng không nhận được đáp án.
Cậu cũng chỉ có thể từ bỏ.
Lại nằm một hồi, Mục Tư Thần nhớ tới bạch tuộc nhỏ thích ăn đồ ăn vặt thì liền xuống giường lục lọi ngăn tủ, lấy một lon Coca ra cho thú nhồi bông hàng nhái uống.
Thú nhồi bông hàng nhái vội vàng nhét xúc tu vào trong lon Coca, ai ngờ một lát sau, cả người thú nhồi bông hàng nhái liền trở nên ướt nhẹp.
Dù sao cũng là hàng nhái, vật liệu vẫn là vật phẩm ở thế giới hiện thực, không có cách nào thần kỳ giống như thú nhồi bông bạch tuộc được.
Uống không được Coca, thú nhồi bông hàng nhái có chút chán nản.
Mục Tư Thần an ủi nó trong chốc lát rồi rửa sạch nó, sau đó dùng máy sấy của Hạ Phi cố gắng hong khô nó.
Chờ sau khi cậu ăn tối xong, thú nhồi bông hàng nhái cũng khô thì đã là 7 giờ tối rồi.
Mục Tư Thần lại chơi game một lúc, mãi cho đến 10 giờ tối, Hạ Phi vẫn chưa trở về.
Mục Tư Thần có chút ngồi không yên, cậu gọi điện thoại cho Hạ Phi, bên kia lại là trạng thái chưa kết nối.
Trong lòng cậu dâng lên một tia cảm giác không ổn.
Mục Tư Thần vội vàng đeo mắt kính gọng vàng lên, hỏi: “Hạ Phi ở đâu?”
Lúc này mắt kính gọng vàng không có hiện ra hướng đi của Hạ Phi, mà là một màn sương mù dày đặc xuất hiện trước mắt, một chiếc điện thoại di động nằm trong sương mù dày đặc.
Đây không phải di động của Mục Tư Thần, nhưng Mục Tư Thần đã nhìn thấy rõ ràng app 《 Trấn nhỏ lý tưởng của tôi》mà cậu vừa mới download ở trên giao diện di động.
Hình ảnh biến mất, Mục Tư Thần bỏ di động xuống, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Di động cậu vừa mới nhìn thấy không phải là của Hạ Phi chứ? Hạ Phi tiến vào trò chơi?!
Mục Tư Thần mở app trên di động của mình, nhìn thấy có một thông báo tin nhắn mới trong nhóm trò chơi.
Khi mở ra, chân dung màu xám thứ tư đã sáng lên, là một đôi cánh kim loại, ID trong game của người này là “Anh Phi Của Bé.”.
Mục Tư Thần: “……”
Anh Phi Của Bé: 【 Ơ? Tôi có nhóm trong game luôn? Mọi người cũng là người chơi bản Closed Beta sao? Xin chào mọi người. Có thể chia sẻ chiến lực một chút hay không, nơi này là nơi nào đấy? 】
Trì Liên: 【 Cậu là ai? 】
Trình Húc Bác: 【 Cậu không phải là Ứng Mậu? 】
Anh Phi Của Bé: 【 Ứng Mậu là ai đó? Game thực tế ảo này làm cũng thật ghê, thư viện lớn quá trời! Thư viện Thượng Huyền, tên còn rất có ý tứ, ta đi vào trước nhìn xem ha. 】
Mục Tư Thần: “……”
Thư viện Thượng Huyền(3)? Hai ngày trước vẫn là thư viện Tân Nguyệt, mới mấy ngày đã biến thành Thượng Huyền rồi?
Hơn nữa Hạ Phi, sau khi cậu ta đăng nhập trò chơi, thế mà không có tiến vào nửa lãnh địa của Mục Tư Thần, mà là trực tiếp đến thư viện mà Thẩm Tễ Nguyệt đang chiếm giữ.
===
Chú thích
(1)"mò cá" (摸鱼): Nằm trong câu thành ngữ 浑水摸鱼 (nước đυ.c mò cá). Ngoài nghĩa là thừa nước đυ.c thả câu ra, hiện nay nó còn dùng để ám chỉ người lười biếng, làm việc riêng, không đóng góp cho lợi ích nhóm.
(2)là quá trình từ nhận thức đến hiểu rõ xảy ra quá chậm, chỉ độ nhạy cảm với một sự việc nào đó.
(3)Khi Mặt Trời và Mặt Trăng sắp hàng nằm về cùng một phía so với Trái Đất, thì Mặt Trăng là "mới" và không nhìn thấy được phần Mặt Trăng được Mặt Trời chiếu sáng. Khi Mặt Trăng tròn dần (diện tích bề mặt của nó được chiếu sáng tăng lên khi nhìn từ Trái Đất), các pha của nó bắt đầu từ trăng mới, trăng lưỡi liềm, bán nguyệt đầu tháng, trăng khuyết, trăng tròn, sau đó lại là trăng khuyết, bán nguyệt cuối tháng, trăng lưỡi liềm và không trăng (bắt đầu trăng non). Nửa vầng trăng thường nhắc đến bán nguyệt đầu tháng (trăng thượng huyền) hoặc bán nguyệt cuối tháng (trăng hạ huyền).