Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1 - Chương 43: Người Có Lý Trí Tương Đối

Bởi vì Mục Tư Thần bị thương nặng, nếu cậu mang toàn bộ vết thương trở lại thế giới hiện thực thì sẽ bị người nghi ngờ tham dự hoạt động bất hợp pháp gì đó, nói không chừng còn sẽ bị mời đến ục cảnh sát uống trà.

Mục Tư Thần không hy vọng sẽ xuất hiện tình huống này, cho nên dứt khoát ở lại trấn Đồng Chi dưỡng thương.

Cũng không biết là do hoàn cảnh nơi này khác, hay là có sự trợ giúp của hệ thống. Vết thương của Mục Tư Thần hồi phục rất nhanh, chỉ cần nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, vết thương ngoài da cũng liền lại đóng vảy, đau đớn do chấn thương xương cũng giảm đi rất nhiều.

Dựa theo tốc độ này, không đến ba ngày, Mục Tư Thần sẽ có thể khỏi hẳn.

Dù sao thời gian ở thế giới hiện thực cũng sẽ không thay đổi, Trì Liên và Trình Húc Bác cũng vô cùng có nghĩa khí mà lưu lại, còn tiếp quản công việc xây dựng nền văn minh tinh thần trong trấn nhỏ.

Có rất nhiều ngôi nhà bỏ trống trong trấn nhỏ, bọn họ giúp Mục Tư Thần tìm một căn nhà có có diện tích rộng và ánh sáng tốt, để cho Mục Tư Thần có thể dưỡng bệnh phơi nắng mỗi ngày.

Nghe nói Trì Liên là làm việc ở một công ty HR lớn nào đó, quản lý nhân viên rất có nghề. Cô nhanh chóng tìm ra một số người có khả năng, đặt ra một số quy định đơn giản, phân công cho bọn họ quản lý các khu vực khác nhau, thống kê số lượng dân số và tổng số lương thực của trấn nhỏ.

Trình Húc Bác còn tìm thấy máy tính và dây cáp mạng từ một tòa nhà nhỏ trông giống tòa nhà văn phòng, lại lần theo dây điện tìm được nhà máy điện đến nay vẫn đang hoạt động.

Hai người mỗi ngày đều báo cáo phát hiện của mình cho Mục Tư Thần biết.

“Trấn nhỏ này rất kỳ quái,” Trì Liên nói, “Tuổi của những người ở đây không phù hợp với người bình thường, ví dụ như người quản lý lương thực dưới trướng tôi, thế mà đã 54 tuổi, nhưng thoạt nhìn chỉ có hơn 30 tuổi. Không có người già và trẻ em, vẻ ngoài của mọi người đều là từ 15-55.”

Trình Húc Bác: “Nhà máy điện đã được xây dựng từ 20 năm trước, nhưng nhưng cơ sở vật chất bên trong rất hoàn thiện, cứ y như chỉ mới được bảo trì mấy ngày hôm trước.”

Trì Liên: “Thật ra, trấn nhỏ có sự phân bổ nhân sự khá đầy đủ, sau khi tôi hỏi từng người một, phát hiện đều có nhân tài ở mọi mặt, chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ. Phân công bọn họ vào chức vụ tương ứng, trấn nhỏ sẽ tự động vận hành.”

Trình Húc Bác: “Tôi tìm được bản đồ gốc của trấn nhỏ trong máy tính, thời gian vẽ cuối cùng là 20 năm trước, tôi đã in ra rồi. Hiện tại phạm vi có thể hoạt động của chúng ta khoảng 2/3, còn lại 1/3 vẫn là một đám sương mù, bất kể đi như thế nào thì cuối cùng cũng sẽ trở về nơi ban đầu.”

Trì Liên: “Người ở nơi này rất có năng lực, trước kia cũng có một chế độ rất hoàn chỉnh. Chỉ là không biết chuyện gì đã xảy ra, giống như vào một ngày nào đó của 20 năm trước, trấn nhỏ đã bị người ta ấn nút tạm dừng, tất cả mọi người đều mất đi động lực sống, trở nên chỉ có thể dựa vào việc cầu xin tà thần để mà sống thôi.”

Trình Húc Bác: “"Nhà máy nước và nhà máy điện nằm trong lãnh địa của chúng ta, có điều trạm phát sóng internet lại ở bên 1/3 lãnh địa. Mặt khác, nguồn năng lượng trong thế giới này có hơi kỳ quái, nhà máy điện không phải là bất kỳ loại nhiệt nào, sức nước, sức gió và năng lượng ánh sáng chúng ta biết, mà là có đường ống dẫn trong lòng đất, không biết bơm cái gì lên để phát điện, tôi thấy vẫn còn có rất nhiều dự trữ, đồng hồ đo điện cho thấy nguồn năng lượng dưới lòng đất còn có thể sử dụng hơn một ngàn năm.”

Trì Liên: “Tôi đã hỏi bọn họ, bọn họ cũng không nhớ rõ lúc ấy đã xảy ra chuyện gì. Chỉ là bỗng nhiên có một ngày giống như ngủ thϊếp đi, sau khi tỉnh lại thì ngơ ngơ ngác ngác trong một khoảng thời gian dài, giống như vẫn luôn khóc. Từ khi bắt đầu có ý thức thì bắt đầu biết trong trấn có một Tồn tại vĩ đại tên là ‘ Đồng Tử Bầu Trời ’ đang bảo vệ bọn họ, từ đó về sau cứ nghe theo lời dặn của Tồn tại vĩ đại để sống.”

Trình Húc Bác: “Các cơ sở đều rất hoàn thiện, nơi ở cũng đủ, cũng có không ít nhân viên kỹ thuật, cảm giác không bao lâu nữa, cuộc sống của bọn họ sẽ có thể trở lại quỹ đạo rồi.”

Tóm lại, cư dân trong trấn nhỏ tựa như không cần bọn họ làm cái gì, sau khi Mục Tư Thần xây dựng nửa lãnh địa, bọn họ giống như đã lập tức tỉnh táo lại, biết nên sinh sống như thế nào.

Mục Tư Thần đã gần như khôi phục hết vết thương nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì, hình như chúng ta chỉ cần cướp lấy ‘Trụ’ lật đổ tà thần là được nhỉ? Còn lại bản thân của bọn họ sẽ tự lo được?”

Trình Húc Bác nằm liệt ngồi trên sô pha ở trong nhà nói: “Đúng vậy, mấy ngày nay mệt chết tôi. Tôi tưởng tượng đến phải giúp bọn họ xây dựng lại từ đầu thì đều đau đầu, không ngờ bản thân người ta có thể tự sống tốt.”

Trì Liên cũng mệt bở hơi tai nói: “Đúng rồi, hoàn toàn không cần đến chúng ta. Hơn nữa những người này rất kỳ quái, rõ ràng trước đó khi viện điều dưỡng, còn muốn dùng tế phẩm đổi lấy đồ ăn của anh. Mà sau khi cậu xây nửa lãnh địa xong, bọn họ liền trở nên tích cực hướng về phía trước.”

Mục Tư Thần nói: “Tôi nghĩ, nơi này vốn chính là trấn nhỏ rất đầy đủ sung túc, xã hội vận hành tốt. Nhưng đại khái vào 20 năm trước, bỗng nhiên xuất hiện một trận đại thảm họa, có lẽ người già và trẻ em có lẽ không chịu đựng được trận đại thảm họa kia, cho nên người đời sau cũng trở nên không bình thường.

“Hiện tại chúng ta đuổi Con Măt Bự, lại đánh thức bản thân của bọn họ, cho nên bọn họ liền khôi phục bình thường?”

“Tôi cũng không biết bọn họ có tính là khôi phục bình thường hay không, ngoại hình người hơn 50 tuổi lại giống như 30 tuổi, thời gian của bọn họ bị ấn nút tạm dừng, thời gian sau này có thể vận hành bình thường không?” Trình Húc Bác nói.

“Chỉ sợ không thể.” Mục Tư Thần nhìn về phía cửa sổ, chỉ chỉ bên ngoài nói, “Mấy ngày nay hai người có phát hiện vấn đề gì không?”

“Vấn đề gì?” Trì Liên hỏi, “Không khá tốt sao? Ánh mặt trời xán lạn.”

Mục Tư Thần nói với bọn họ: “Mấy ngày nay tôi dưỡng thương rất nhàm chán, vẫn luôn quan sát cảnh vật xung quanh, phát hiện có rất nhiều chuyện kỳ quái.

“Mặt trời ở đây mỗi ngày mọc đúng 7 giờ và lặn đúng 18 giờ chiều mỗi ngày, từng giây từng phút không lệch một chút nào.

“Nhiệt độ không khí nơi này đều là cố định mỗi giờ, lúc 0 giờ tối âm 20 độ C, 1 giờ sau tăng lên 1 độ C, đến 12 giờ trưa tăng lên đến 32 độ C, sau đó cứ mỗi giờ lại giảm 1 độ C, đến 0 giờ tối nhiệt độ vừa vặn giảm đến 20 độ C.

“Hơn nữa, đây là ảnh mà tôi chụp hàng ngày, Vào 9 giờ sáng hôm qua và 9 giờ sáng hôm nay, hình dạng đám mây cùng vị trí đều không hề thay đổi một chút nào.”

Trì Liên sắc mặt giật mình: “Trời ơi, nơi này thật sự có biến đổi bốn mùa sao? Sẽ trời mưa sao? Cây nông nghiệp còn có thể sinh trưởng sao? Hoa màu mùa này đã mọc cả rồi, tôi còn sắp xếp cho bọn họ thu hoạch, dùng cây cát cánh cho gia cầm ăn, chuẩn bị qua thêm một tháng nữa sẽ gieo trồng đợt tiếp theo.”

Trình Húc Bác cũng đã biến sắc, nếu khí hậu không có thay đổi, vậy mọi hứa hẹn của bọn họ đều sẽ chỉ là nói suông.

Nhưng mà Mục Tư Thần lại nói: “E rằng có thể.”

Cậu mở app dự báo thời tiết trong di động, chỉ cho hai người xem: “Nhiệt độ, thời gian mặt trời mọc và lặn, hướng gió và sức gió, độ ẩm không khí mấy ngày nay đều giống hệt như dự báo thời tiết trên điện thoại di động của tôi.”

Mấy ngày nay Mục Tư Thần vẫn luôn hạn chế dùng di động, trừ khi cần phải sử dụng, cậu vẫn luôn duy trì hình thức tiết kiệm pin và trạng thái tắt máy, lúc này pin vẫn còn 10%, còn có thể miễn cưỡng sử dụng.

Hai người xem qua dự báo thời tiết trước, lại đối chiếu với nội dung Mục Tư Thần ghi trong sổ tay trong mấy ngày nay, quả nhiên giống y như đúc với app dự báo thời tiết.

Thời tiết nơi này tựa như là copy paste từ di động của Mục Tư Thần vậy.

“Đây là có chuyện gì?” Trời đang nóng, Trì Liên chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh, không tự chủ được mà chà xát cánh tay.

Mục Tư Thần đeo mắt kính gọng vàng mà Con Măt Bự để lại rồi nhìn nhìn không trung, sau đó tháo mắt kính xuống, đưa nó đưa cho hai người: “Có lẽ hai người tự xem thì sẽ tương đối rõ ràng hơn.”

“Thứ này không phải là của Con Măt Bự để lại sao? Tôi đeo lên có khi nào sẽ nổi điên hay không? Có khi nào sẽ mọc ra thêm ba bốn con mắt không?” Trình Húc Bác hỏi.

“Có lẽ không đâu.” Mục Tư Thần nói.

Sau khi cậu nhận được mắt kính này, hệ thống giới thiệu với Mục Tư Thần.

【 Mắt Kính Đa Chức Năng: Đạo cụ cấp Tàng Tinh, di vật của “Đồng Tử Bầu Trời”, kế thừa một phần năng lực của “Đồng Tử Bầu Trời”, có một số năng lực bất ngờ cần người chơi tự khám phá. Bởi vì sức mạnh của “Đồng Tử Bầu Trời” đã bị “Mặt Trăng Độc Nhãn” và “Người có lý trí tương đối” phân chia hết sạch, cho nên đạo cụ chỉ có cấp bậc mà không có năng lượng, muốn sử dụng đạo cụ cần tiêu hao năng lượng của bản thân người chơi, thuộc về đạo cụ bị động, khi sử dụng sẽ không tiêu hao giá trị San, nhưng nếu nhìn thấy được đồ vật không nên thấy, có thể sẽ trực tiếp nổi điên. 】

Phần giới thiệu về đạo cụ của hệ thống vẫn xàm đến không biết nên phun tào từ đâu.

Mục Tư Thần nhìn bốn chữ “Mặt Trăng Độc Nhãn”, cố nhịn lắm mới không cười to ra tiếng.

Thẩm Tễ Nguyệt lừa cậu, tạo thành phiền phức rất lớn với bọn họ, làm cậu suýt tý nữa đã bất tri bất giác trở thành tín đồ của tà thần, còn nuốt chửng một nửa sức mạnh của Con Măt Bự.

Theo lý thuyết, “Mặt Trăng Độc Nhãn” có sức mạnh hơn “Vô Đồng Chi Nguyệt” một chút, nhưng thoạt nhìn vẫn có chút chật vật.

Hệ thống cũng rất biết lựa chọn danh hiệu, Thẩm Tễ Nguyệt có nhiều tên như vậy, hệ thống vứt cái danh hiệu “Chủ Của Bóng Đếm” trông rất có máu mặt mà lựa chọn “Mặt Trăng Độc Nhãn”, tựa như hệ thống cũng đang mượn cơ hội trào phúng Thẩm Tễ Nguyệt.

Còn Tần Trụ……

Mục Tư Thần cũng không biết sao anh lại từ “Người có lý trí tuyệt đối” biến thành “Người có lý trí tương đối”.

Tóm lại, mắt kính tơ vàng sẽ không tổn hại đến giá trị tinh thần của bọn họ, chỉ là tiêu hao năng lượng khá đáng sợ thôi.

Khi đeo nó lên thì sẽ lập tức trừ 2000 giá trị năng lượng, sau đó cứ cách mỗi cách sẽ trừ 1000, cấp bậc giống như Trì Liên chỉ cần đeo mắt kính một chút thì giá trị năng lượng sẽ không còn đến một nửa.

Cũng may giờ phút này không phải đang trong chiến tranh, giá trị năng lượng lại sẽ khôi phục theo thời gian, nếu dùng hết, sáu tiếng đồng hồ là có thể tự động bổ xung đầy đủ, ngược lại cũng có thể xa xỉ dùng đạo cụ cấp Tàng Tinh một lần.

Sau khi Trì Liên hiểu biết tình huống thì yên tâm đeo mắt kính lên, lúc nhìn ra ngoài trời thì tức khắc ngây dại.

“Sao vậy sao vậy? Nhìn thấy cái gì?” Trình Húc Bác đong đưa lúc lắc ở phía sau lưng cô.

“Tự anh xem đi.” Trì Liên sắc mặt trắng bệch mà gỡ mắt kính xuống.

Trình Húc Bác tháo kính cận thị độ cao của mình xuống rồi đeo mắt kính gọng vàng lên, anh ta cho rằng sẽ mơ hồ không rõ, ai ngờ mắt kính gọng vàng tự động chỉnh mắt cận thị của anh ta, nhìn rõ ràng y như đang đeo kính có độ cận phù hợp.

Trình Húc Bác ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên bầu trời xanh, mây trắng, toàn bộ mặt trời đã biến mất, chỉ còn lại có một cái l*иg trong suốt, bao phủ toàn bộ nửa cái trấn nhỏ ở trong đó. Mà ngoài cái l*иg này là một thể giới hỗn độn xám xịt, hoàn toàn không hề biết bên ngoài có cái gì.

Mọi ánh mặt trời mây trắng đều là biểu hiện giả dối, tất cả đều là cái l*иg trong suốt biến ảo ra.

“Đây là có chuyện gì?” Trình Húc Bác gỡ mắt kính xuống, thần sắc hoảng hốt hỏi.

Mục Tư Thần nói: “Tôi nghĩ, cái l*иg trong suốt kia hẳn là lãnh địa, dùng ‘Trụ’ chống lên một l*иg phòng hộ. Mà cuối cùng ở bên ngoài lãnh địa có cái gì thì cũng không ai biết cả. Có lẽ có người biết, nhưng chúng ta không chịu nổi cái chân tướng này.”

Trì Liên có chút hỗn loạn nói: “Màu xám bên ngoài, rốt cuộc là lãnh địa của các trấn nhỏ khác, hay là thứ gì khác? Những tà thần này rốt cuộc là nguyên nhân gây ra thảm họa cho mọi người, hay là bọn họ đang thật sự bảo vệ trấn nhỏ khỏi thứ gì đó, họ……”

“Đừng nghĩ nữa!” Mục Tư Thần lấy cuốc chim ra, dùng cái cuốc gõ nhẹ lên trán Trì Liên một cái.

Lúc này Trì Liên mới dần dần khôi phục bình thường, cô ôm đầu nói: “Kỳ quái, vừa rồi tôi nói cái gì đó? Sao tôi không nhớ rõ vừa rồi tôi nghĩ đến cái gì chứ?”

“Không nhớ cũng đừng suy nghĩ.” Mục Tư Thần nói.

Vì lý do an toàn, cậu nghe lời Trình Húc Bác cũng gõ lên đầu anh ta một cái.

Thứ bên ngoài lãnh địa, Mục Tư Thần chỉ là nghĩ một chút liền cảm thấy căng não đầu choáng váng, tình huống giống như đoán được trên Di Thiên còn có cấp bậc khác ngày ấy.

Đó không phải thứ mà bọn họ có thể biết.

Trì Liên lắc lắc đầu, tựa hồ theo bản năng quên đi những thứ bên ngoài lãnh địa, tập trung vào cái l*иg trong suốt: “Nếu lãnh địa chỉ là một cái l*иg trong suốt, vậy tại sao chúng ta còn nhìn thấy mặt trời?”

Mục Tư Thần chỉ chỉ chính mình: “Tôi nghĩ, có thể là vì tôi.”

Khi Con Măt Bự chiếm trấn Đồng Chi, thời điểm “Ban ngày” có vô số con mắt lơ lửng trên không trung, tất cả ánh sáng đều đến từ con mắt này. Không trung vào “Đêm tối” lại tràn đầy sương mù, che khuất tầm mắt.

Mà sau khi Mục Tư Thần khống chế trấn Đồng Chi, thì lại biến thành ánh mặt trời mây trắng rất bình thường.

“Cho nên nếu lần sau cậu đến, dự báo thời tiết biểu hiện ngày hôm sau có mưa, thì trấn nhỏ sẽ có mưa sao?” Trình Húc Bác hỏi.

“Có lẽ, chúng ta có thể thử xem.” Mục Tư Thần nói, “Nói không chừng chờ sức mạnh của tôi mạnh lên, còn có thể điều khiển thời tiết từ xa nữa.”

“Thật là vừa thần kỳ vừa càng nghĩ càng thấy ớn,” Trì Liên nói, “Có điều ít nhất không cần lo lắng đến vấn đề trồng trọt.”

Đồ ăn được bảo đảm, trấn nhỏ sẽ chậm rãi tiến vào quỹ đạo.

Mấy ngày nay ba người họ trợ giúp khôi phục trật tự trong trấn nhỏ, vết thương của Mục Tư Thần cũng gần như đã lành, chuẩn bị offline.

Trì Liên và Trình Húc Bác sắp xếp không ít nhiệm vụ cho những cư dân trong trấn, cũng đủ để bọn họ làm việc từ ba đến bảy ngày, tránh cho sau khi offline lại xuất hiện tình huống rối loạn trật tự.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, ba người họ cùng nhau offline..

Mục Tư Thần xuất hiện ở trên ghế công viên khi online.

Cậu duy trì tư thế khi tiến vào trò chơi, trong tay cầm di động.

Thời gian hiển thị trên điện thoại di động là 15:27.

Không khớp với thời gian khi cậu vào game.

Lần đầu tiên cậu tiến vào game là 15:02 phút, trở lại thế giới hiện thực cũng là 15:02. Bọn họ có thời gian 72 giờ nghỉ ngơi, vì thống nhất thời gian tiến vào trò chơi, ba người tiến vào game lúc 14:57 phút, tức là trước thời hạn 5 phút.

Theo lý thuyết, sau khi bọn họ đăng xuất, thời gian nên cũng là 14:57 phút.

Giờ phút này lại miễn cưỡng lùi lại nửa tiếng.

Đây là vì sao? Là bởi vì bọn họ ở lại trong game ba ngày sao? Hay là bọn họ có được nửa lãnh địa, thời gian đã xảy ra thay đổi? Trong nửa tiếng này thế giới hiện thực đã xảy ra cái gì?

Mục Tư Thần nghĩ trăm lần cũng không ra, cũng chỉ có thể tạm thời buông vấn đề này, chờ sau này thảo luận với hai người kia sau.

Cậu cất điện thoại sắp hết pin đi, theo bản năng mở ba lô ra, quả nhiên không thấy thú nhồi bông bạch tuộc đâu nữa, đồ ăn vặt bên trong cũng đã bị bọn họ ăn sạch.

Ba lô trống không……

Không, hình như cũng không phải trống không.

Mục Tư Thần mở ra lại tìm thấy một cặp kính gọng vàng trong ba lô.

Bởi vì đạo cụ cấp Tàng Tinh không thể thu vào trong cột đạo cụ, Mục Tư Thần vẫn luôn bỏ mắt kính vào ba lô, không ngờ thứ đồ chơi này cũng theo cậu về đây.

Đặt mắt kính sang một bên, Mục Tư Thần lật ngược ba lô giũ giũ mấy cái nhưng cũng không tìm được bất cứ vật phẩm nào có liên quan với thú nhồi bông bạch tuộc.

Cậu thất vọng đeo túi lên, chuẩn bị về ký túc xá.

Lúc này, Mục Tư Thần cảm thấy ánh mắt người đi đường nhìn mình hình như có hơi khác thường.

Tuy rằng không có chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng cũng có chút đi vòng qua một chút.

Mục Tư Thần nhìn theo tầm mắt bọn họ, cúi đầu nhìn thì thấy toàn bộ cánh tay trái đều đã biến thành một hoa văn bàn tay lớn.

Bạch tuộc nhỏ vì trị cánh tay bị gãy của cậu mà lưu lại hình xăm, còn khắc ở trên cánh tay của cậu.