Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1- Chương 23: Trụ

Khi Mục Tư Thần bận rộn, Trì Liên và Trình Húc Bác cũng không nhàn rỗi.

Bọn họ thực hiện bước thứ hai trong kế hoạch.

Trì Liên chạy về văn phòng lầu 4, đưa 11 người bệnh đến văn phòng lầu 7.

Những người bệnh còn chưa có đăng ký vào sổ, chưa phân phòng bệnh, chỉ cần có bác sĩ dẫn đi thì có thể di chuyển bên trong bệnh viện.

Mười người đã sửa niềm tin rất nghe lời, bọn họ khiêng Kha Y hôn mê, chui vào phòng bệnh của Thẩm Tễ Nguyệt.

Trong phòng bệnh, Trình Húc Bác lấy xe đẩy ra chờ đợi Mục Tư Thần trở về.

Tuy rằng Thẩm Tễ Nguyệt hiểu đại khái về kế hoạch của Mục Tư Thần, nhưng vẫn không hiểu được xe đẩy của Trình Húc Bác lấy được từ đâu, Mục Tư Thần cụ thể lại muốn làm cái gì.

Anh ta chỉ yên lặng chuyển mụn nước con mắt ở trên người của Trình Húc Bác lên trên người của mình.

Mục Tư Thần trở lại phòng 704, nhìn thấy ô nhiễm trên người Trình Húc Bác đã được chuyển dời đi thì càng biết ơn Thẩm Tễ Nguyệt hơn.

Có điều lúc này, đã không cần phải nói cảm ơn, cậu phải dùng hành động thực tế chứng minh sự tin tưởng của Thẩm Tễ Nguyệt đối với bọn họ là không sai.

Mục Tư Thần tùy ý làm một động tác, trong tay liền xuất hiện một cái cuốc chim, gật gật đầu với Trình Húc Bác nói: “Chúng ta tăng thêm tốc độ, có thể đập được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.”

“Được!” Trình Húc Bác xắn tay áo lên nói.

Mục Tư Thần vung cuốc chim lên rồi đập mạnh vào trên vách tường phòng bệnh, vách tường bị đập ra một cái lỗ lớn, đất đã rơi xuống được xe đẩy của Trình Húc Bác tiếp được một cách hoàn hảo, mang ra ngoài cửa phòng bệnh vứt bỏ.

Vách tường bị đập vỡ, lộ ra khuôn mặt khϊếp sợ của người bệnh trong phòng bệnh bên cạnh.

Mục Tư Thần và Trình Húc Bác không coi ai ra gì mà vọt vào phòng bệnh bên cạnh, nói với người bên trong: “Xây thêm phòng bệnh, nhường một chút.”

Hai người liên tục đập thêm mười mấy phòng bệnh, Trình Húc Bác cười nói: “Cậu biết không? Lúc tôi chơi game này, còn tưởng rằng đây là game xây dựng, có thể điều khiển máy xúc đất này kia. Không ngờ sau khi vào thì lại là một thế giới đổ nát thế này, không có máy xúc đất, không có dàn khoan, xây dựng cơ bản cũng không có nốt.

“Đến bây giờ, mới hưởng thụ được cái sự vui sướиɠ của xây dựng.”

“Không có xây dựng, chỉ có phá bỏ và di dời.” Mục Tư Thần không chút khách khí mà phá tường.

Mục Tư Thần hoàn toàn không suy xét đến vấn đề tường chịu lực, dù sao đây là tầng cao nhất, cho dù đập mất một mặt tường, thì tòa nhà tạm thời cũng sẽ không sụp đổ.

Cậu chỉ dùng công cụ mới bắt đầu làm phá bỏ và di dời, không có sử dụng kỹ năng đặc biệt, hoàn toàn không tiêu hao giá trị năng lượng, chính là giá trị thể lực giảm rất nhanh.

Bởi vì công kích của hai người là nhằm vào thực thể tòa nhà viện điều dưỡng, cũng không có dao động các quy tắc của viện điều dưỡng, trong khoảng thời gian ngắn, lại không có ai đến ngăn cản bọn họ.

Mục Tư Thần mở thông toàn bộ các phòng ở cạnh phòng 704, một bên này đều là phòng bệnh, hơn 20 phòng.

Mỗi một lỗ trên vách tường, đều đủ để cho một giường bệnh đi qua.

Sau khi đập tường xong, hai người lần lượt đẩy hai bệnh nhân đi về phía 704, trực tiếp đẩy đến trong phòng bệnh của Thẩm Tễ Nguyệt.

Giường bệnh vốn có thể đẩy, chỉ là người bệnh bị trói ở trên giường bệnh, mà bở vì cửa phòng bệnh đặc biệt nhỏ, chỉ có thể chứa một người đi qua, cho nên giường bệnh không cách nào rời khỏi phòng bệnh được.

Xe đẩy của Trình Húc Bác có năng lực không gian, mặc kệ vật phẩm lớn bao nhiêu thì khi nhét vào xe của cậu ta là đều có thể đưa được ra ngoài.

Cũng bởi vì vậy mà anh ta mới có thể đưa giường bệnh ra khỏi phòng bệnh.

Hiện giờ bọn họ lại không có đưa người bệnh ra khỏi phòng bệnh, cũng không đặt giường bệnh vào xe đẩy, chỉ là để người bệnh xuyên thẳng qua phòng bệnh khác mà thôi.

Thẩm Tễ Nguyệt nhìn thấy trong phòng bệnh của mình thoáng cái có hơn hai mươi người bệnh, Mục Tư Thần chê phòng bệnh của anh ta không đủ lớn, liên tục đập xuyên qua thêm bốn năm vách tường phòng bệnh, mở rộng phòng bệnh của Thẩm Tễ Nguyệt để có thể chứa nhiều giường bệnh như vậy.

“Cuối cùng là cậu muốn làm cái gì?” Thẩm Tễ Nguyệt hỏi.

“Tập hợp càng nhiều người bệnh càng tốt, không cho viện điều dưỡng có thời gian sửa đổi quy tắc bổ sung.” Mục Tư Thần lộ ra một nụ cười có chút không tuân thủ quy tắc.

Lúc này, Trì Liên cũng đưa mười một người bệnh vọt vào phòng bệnh: “Đến rồi đến rồi!”

Sau khi phòng bệnh 704 mở rộng sức chứa, thoáng cái đã xuất hiện têm ba mươi mấy người bệnh, còn có người nhà chạy đuổi theo đến.

“Các anh, các anh đang làm cái gì thế hả?” Người nhà khϊếp sợ nói, “Tôi phải đi tìm bác sĩ!”

Sau khi nói xong, mấy người nhà trợn mắt há hốc mồm lao ra ngoài đi tìm người giúp đỡ.

Nhưng lúc này còn chưa tới 14 giờ, nhóm bác sĩ đều đang bận rộn tìm người bệnh, chỉ có một mình Diêu Vọng Bình là còn đang lục tung tìm kiếm “Trụ” không có thực thể ở trong viện, làm gì có ai để ý đến bọn họ.

Đám người nhà không còn cách nào, chỉ đành phải báo cho người tình nguyện, từ người tình nguyện thông tri bảo vệ cửa, để cho bảo vệ cửa liên lạc với người thân cận Vũ Mục để tổ chức kỷ luật.

Đây cũng là dự án khẩn cấp của viện điều dưỡng, xuất hiện người bệnh có khuynh hướng bạo lực thì sẽ mời Người thân cận Vũ Mục ra tay.

Nhưng bởi vì người thân cận Vũ Mục không trông giữ ở trong viện điều dưỡng, nhóm người nhà sẽ thông báo người tình nguyện, người tình nguyện chạy đến tìm bảo vệ cửa ở tầng 1, bảo vệ liên lạc với người thân cận Vũ Mục, người thân cận Vũ Mục lại chạy tới……

Thời gian quá dài.

Mục Tư Thần tập trung nhóm người bệnh lại, chính là muốn tạo ra một thời gian chênh lệch, chờ người thân cận Vũ Mục đến rồi, đại khái bọn họ đã dẫn được “Trụ” ra rồi.

“Kế tiếp tôi sẽ mạo hiểm một chút.” Mục Tư Thần đưa một tấm miếng dán Bản Thân cho Trì Liên, “Chị phụ trách theo dõi trạng thái tinh thần của tôi, một khi cảm thấy tôi sắp nổi điên thì dán cái này lên người tôi.”

“Khi nào xem như sắp nổi điên? Tôi phải xác nhận như thế nào?” Trì Liên hỏi.

Mục Tư Thần nói: “Đối với chị mà nói rất đơn giản, khi chị cảm thấy tôi không còn đáng để tin tưởng, thì đại diện cho tôi đã cách nổi điên không còn xa nữa.”

Trì Liên là tín đồ của cậu, tín ngưỡng chính là dựa vào trạng thái tinh thần của cậu. Một khi tinh thần của cậu sụp đổ, tín ngưỡng của Trì Liên với tư cách là tín đồ cũng sẽ sụp đổ, không ai có thể có thể dễ dàng kiểm tra đo lường giới hạn tinh thần của cậu hơn Trì Liên.

“Được!” Trì Liên nhận nhiệm vụ, nhưng vẫn lo lắng hỏi, “Anh muốn làm cái gì?”

Mục Tư Thần nghiêm túc nói: “Tôi muốn cho quy tắc của viện điều dưỡng tự mâu thuẫn với nhau.”

Hoàn thành xong tất cả chuyện này, Mục Tư Thần kéo cuốc chim đi đến trước mặt Thẩm Tễ Nguyệt rồi nói với anh ta: “Giữ nguyên kế hoạch, chuyển ô nhiễm trên người của anh sang cho tôi. Còn có, tôi muốn xem gương có ghi lại ánh sáng phản chiếu của Con Mắt To.”

Thẩm Tễ Nguyệt thở dài: “Trông cậu văn nhã lịch sự thế này, sao có thể nghĩ ra được một cách điên như thế chứ? Hơi vô ý một chút thì cậu sẽ rơi vào điên cuồng đấy.”

“Không còn đường lui, ở thế giới này, hoặc là điên, hoặc là thắng.” Mục Tư Thần nghiêm mặt nói.

Từ sau khi tiến vào viện điều dưỡng, Mục Tư Thần vẫn luôn chú ý cẩn thận, khiêm tốn thận trọng mà thu thập tin tức, mỗi một bước đều như đang đi trên lớp băng mỏng.

Cậu hy vọng có thể bảo vệ bản thân và những người tin tưởng cậu, sợ tổn thất, sợ trở nên điên cuồng, lại dẫn đến hạn chế hành động của cậu ở mọi nơi.

Giờ phút này, Mục Tư Thần hiểu ra một đạo lý, thứ cần thiết dùng để chiến đấu với sự điên cuồng, không phải là một sự lý trí tuyệt đối.

Diêu Vọng Bình có được lý trí tuyệt đối, vì đạt được mục đích anh ta có thể bỏ qua những người rơi vào trạng thái điên cuồng, làm lơ sống chết của bạn đồng hành. Nhưng lý trí tuyệt đối như vậy lại làm anh ta mất đi nhân tính mà đi theo một hướng cực đoan khác.

Giá trị San không phải đại diện cho sức mạnh, mà là một loại cân bằng trạng thái tinh thần.

Giá trị San không thể giảm xuống số âm cũng như không thể vượt qua 100.

Giá trị San chỉ có thể dao động trong khoảng từ 0 đến 100, trong kẽ hở giữa lý trí và điên cuồng thì vẫn duy trì nhân tính.

Đây mới là nhân loại, nhỏ bé nhưng lại kiên cường.

Cậu sẽ không bị ô nhiễm hoàn toàn, cho dù chỉ còn lại có 1 điểm giá trị San, thì cũng phải dựa vào 1 điểm giá trị San này để phá hư “Trụ”!

Cậu muốn quậy một trận trong cái viện điều dưỡng này!

Thẩm Tễ Nguyệt trịnh trọng nói: “Tôi sẽ nắm chắc đúng mực.”

Người bệnh có thể chủ động chuyển ô nhiễm đến người nhà, nếu không Diêu Vọng Bình cũng sẽ không dễ dàng trở thành bác sĩ như vậy.

Tuy rằng Mục Tư Thần đeo thẻ tên người tình nguyện, nhưng thân phận thật sự là người nhà, có thể nhận ô nhiễm chuyển qua.

Thẩm Tễ Nguyệt đặt bàn tay ở trên mặt của Mục Tư Thần, dặn dò nói: “Đừng nhắm mắt lại.”

Mục Tư Thần trơ mắt nhìn mụn nước trên tay anh ta dán vào mắt mình.

Xúc cảm kỳ quái truyền đến, Mục Tư Thần chỉ cảm thấy đôi mắt bị dòng nước ấm áp bao bọc lấy, loại cảm giác này cũng không khó chịu, ngược lại còn có cảm giác thoải mái.

Chẳng mấy chốc, đôi mắt lồi cậu lồi ra, trên người cũng mọc đầy mụn nước đáng sợ.

Ngay khi Mục Tư Thần cảm thấy rất đau đớn, Thẩm Tễ Nguyệt buông lỏng tay ra.

Tròng mắt của Mục Tư Thần đảo một vòng 360 độ, cậu nhìn đôi mắt của Thẩm Tễ Nguyệt dã khôi phục bình thường, chỉ có má trái và cổ là còn mụn nước con mắt, những nơi còn lại đã trở nên giống người rồi.

Thẩm Tễ Nguyệt quả nhiên là một người có ngoại hình cực kỳ anh tuấn sáng sủa, từ khuôn mặt phía bên phải hoàn hảo là có thể nhìn ra khí chất anh ta trầm tĩnh, tạo cho người ta cảm giác an tâm.

Tựa như vầng trăng giữa đêm khuya, ánh trăng dịu dàng soi chiếu vào người, soi sáng con đường phía trước trong bóng đêm.

Thẩm Tễ Nguyệt thở dài: “Loại cảm giác này thật sự khiến cho người ta khó chịu, hy vọng cậu có thể mau chóng khôi phục bình thường.”

Mục Tư Thần gần như không còn hình người duỗi tay gõ gõ mặt gương mà Thẩm Tễ Nguyệt chỉ là nhìn thoáng qua đã suýt tý nữa “chữa khỏi” mà xuất viện rồi.

Thẩm Tễ Nguyệt cầm lấy gương, lắc lắc trước mặt Mục Tư Thần một cái.

Chỉ trong chớp mắt, mắt trái Mục Tư Thần liền biến thành màu đỏ như máu, cậu tựa như nhìn thấy được vô số tia sáng tràn vào trong mắt của mình, mỗi một tia sáng đều là dáng vẻ của Con Mắt To.

Đầu óc Mục Tư Thần đột nhiên choáng vãng, âm thanh của dàn hợp xướng đã biến mất lại vang vọng bên tai cậu, trước mắt cậu tựa như xuất hiện hình ảnh Con Mắt To đắm chìm dưới ánh sáng thần thánh xuất hiện, đang vẫy tay với cậu.

Giờ này khắc này, cậu thế mà không còn cảm thấy Con Mắt To xấu xí khủng bố, ngược lại trong lòng lại dâng lên một sự thôi thúc muốn quỳ lạy.

Giá trị San của cậu nhất định đã giảm xuống dưới 10, cả đầu óc đều là suy nghĩ điên cuồng, vẻ mặt cũng trở nên dữ tợn hơn.

“Cũng may, còn có thể giữ được một chút tỉnh táo.” Mục Tư Thần gõ gõ đầu.

Cơn đau nhức như bị chi chít mũi kim đâm vào truyền từ tô-tem trên ngực đến, tựa như đã đánh thức thần trí của cậu.

Mục Tư Thần ấn tay lên trước ngực, thấp giọng uy hϊếp nói: “Tần Trụ, nếu anh dám ngăn cản hành động của tôi, thì tôi sẽ móc anh ra đấy.”

Cảm giác đau đớn dần dần biến mất, Tần Trụ tựa hồ từ bỏ ngăn cản Mục Tư Thần.

Cậu kéo cuốc chim đi về phía người đã sửa niềm tin và bác sĩ Kha Y chân chính đang đứng xếp hàng ở phía sau Trì Liên, có chút điên cuồng cười nói: “Con Mắt To, không, ‘Đồng Tử Bầu Trời’, tạm thời tao cũng coi như là tín đồ của mày nhỉ? Cho tao mượn chút sức mạnh đi?”

Khi cậu nói ra mấy chữ “Đồng Tử Bầu Trời” này, trên mắt trái liền xuất hiện tô-tem, tô-tem là trong mắt chiếu rọi ba loại thiên thể mặt trời trăng sao, tựa như thiên địa đều ở dưới đáy mắt.

Một luồng ánh sáng đỏ như máu bao phủ cuốc chim.

Mục Tư Thần nhắm ngay một người người đã sửa niềm tin mà vung cuốc chim, luồng ánh sáng đỏ như máu giống như tầm mắt bao phủ bao phủ lấy người đã sửa niềm tin.

Bị Thẩm Tễ Nguyệt ô nhiễm, lại xem hình ảnh Con Mắt To ở trong gương, lúc này Mục Tư Thần đã cực kỳ gần với một người bệnh sắp khỏi hẳn, càng là tín đồ của Con Mắt To.

Mụn nước con mắt trên cơ thể và ô nhiễm trên tinh thần, hiệu quả không khác tô-tem của Tần Trụ lắm, chỉ cần cậu thành tâm cầu nguyện, thì có thể thông qua mắt trái nhìn trộm Con Mắt To lấy được tô-tem, xin được sức mạnh của Con Mắt To.

Mượn sức mạnh này, người đã sửa niềm tin mà Mục Tư Thần vừa mới biến thành tín đồ của Tần Trụ, lại biến thành tín đồ của Con Mắt To lần nữa.

Thẻ tên của vị tín đồ này cũng khôi phục thành người tình nguyện.

Cùng lúc đó, một tấm miếng dán Bản Thân ánh sáng máu lóe lên xuất hiện ở trong tay Mục Tư Thần.

Lúc này đây, Mục Tư Thần đào chân tường Tần Trụ, lại biến tín đồ của Tần Trụ thành của Con Mắt To.

Không ngoài sự đoán, toàn bộ viện điều dưỡng ngay lập tức trở nên đỏ rực lớn tiếng, loa phát thanh không ngừng vang lên tiếng cảnh báo.

Bởi vì có người bệnh biến mất.

Mặc kệ là người bệnh và người nhà trao đổi thân phận, hay là kỹ năng Cắt dán của Trì Liên, tổng số người bệnh cũng sẽ không giảm bớt.

Trong quy tắc của viện điều dưỡng, chỉ có một cách làm người bệnh giảm bớt, đó chính là xuất viện.

Mà Mục Tư Thần lại lợi dụng kỹ năng “Đào Chân Tường” để làm người bệnh vốn là người dị đoan trở thành tín đồ của Con Mắt To. Đây hoàn toàn không phải chữa trị người bệnh, mà là trực tiếp sử dụng sức mạnh của Con Mắt To, đào ra một tín đồ.

Chỉ cần là tín đồ, thì chính là người tình nguyện trong bệnh viện.

Người bệnh bị giảm bớt bằng một loại phương thức cực kỳ quỷ dị, lại không phải xuất viện, hoàn toàn trái với quy tắc của viện điều dưỡng.

Ngay vừa rồi, Mục Tư Thần đã viết quy tắc bổ sung “Khi người tình nguyện tiến hành làm việc với người bệnh, không thể cắt ngang hành động của người tình nguyện, không thể làm hại người tình nguyện”, dựa vào quy tắc, bất kỳ ai cũng không thể ngăn cản được hành động của Mục Tư Thần.

Đã xảy ra xung đột giữa các quy tắc của viện điều dưỡng.

Trong lúc nhất thời, viện điều dưỡng tự động vận chuyển tựa như không có cách giải quyết vấn đề này, chỉ là phát ra cảnh báo, lại không có đưa ra được phương án giải quyết.

“Tranh thủ thời gian, người tiếp theo.” Mắt trái của Mục Tư Thần đỏ như máu, bộ dạng giống như tà ma.

Cậu không ngừng vung cuốc chim, đánh về phía mười người đã sửa niềm tin, bác sĩ Kha Y, cùng với hơn hai mươi người bệnh bọn họ đưa từ phòng bệnh khác đến nơi này, từng tấm miếng dán Bản Thân đỏ như máu xuất hiện ở trên người của Mục Tư Thần.

“Cảnh báo, cảnh báo, có người vi phạm quy định của viện điều dưỡng, cảnh báo, cảnh báo!” Tiếng loa phát thanh vang vọng toàn bộ viện điều dưỡng, tất cả mọi người đều nghe được tiếng của loa phát thanh.

Lúc này, Mục Tư Thần đã thu được hai mươi tấm miếng dán Bản Thân.

Bỗng nhiên, trần nhà bị đập vỡ, một người từ trên trời giáng xuống, chính là người thân cận Vũ Mục.

Sau khi gã nhận được lời cầu cứu của người tình nguyện thì lập tức chạy đến viện điều dưỡng.

Nhìn thấy người thân cận Vũ Mục, Trì Liên và Trình Húc Bác quyết đoán chui xuống dưới giường bệnh của Thẩm Tễ Nguyệt, hoàn toàn không dám nhìn người thân cận Vũ Mục.

Người thân cận Vũ Mục vốn định lập tức những kẻ bạo loạn trong viện điều dưỡng, tất cả các con mắt ở trên cánh trái của gã đều mở ra, bao phủ lấy Mục Tư Thần.

Nhưng một đám sương mù trong viện điều dưỡng lại quay quanh ở bên người Mục Tư Thần, bảo vệ cậu.

Quy tắc bổ sung 3: Khi người tình nguyện tiến hành làm việc với người bệnh, không thể cắt ngang hành động của người tình nguyện, không thể làm hại người tình nguyện.

Cho dù là người thân cận Vũ Mục thì cũng không thể.

Người thân cận Vũ Mục hơi sửng sốt, nhìn kỹ thì lại thấy Mục Tư Thần đang không ngừng gia tăng tín đồ cho “Đồng Tử Bầu Trời”, tức khắc đứng ở tại chỗ, rơi vào bên trong hoang mang sâu sắc.

Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Tại sao gã phải tiêu diệt tín đồ thành kính của “Đồng Tử Bầu Trời”? Vị tín đồ ưu tú thế mà, nhìn cậu ta biến nhiều kẻ dị đoan thành tín đồ của “Đồng Tử Bầu Trời” như thế, đây là công lao đáng để khen thưởng. Người thân cận Vũ Mục nghiêm túc thầm nghĩ.

Ngay cả người thân cận Vũ Mục cũng hết cách với Mục Tư, mà Mục Tư Thần đã lấy được tấm miếng dán Bản Thân thứ 21 cho mình.

Phía sau lưng cậu mọc một con mắt rất to, cả người đã sớm không ra hình người, chỉ có trong đôi mắt ếch xanh lòi ra kia còn có thể nhìn ra được một chút xíu cảm xúc của nhân loại.

Cũng không biết giá trị San còn lại bao nhiêu, còn đủ để cậu giữ lý trí hay không.

Suy nghĩ này chợt lóe lên ở trong đầu Mục Tư Thần, cậu đã không còn tinh thân và thể lực gì để suy nghĩ nữa. Việc cậu có thể làm, chỉ có vung cuốc chim, tiếp tục khiêu chiến với điểm mấu chốt của viện điều dưỡng, thu hút tầm mắt đến đây.

Cái thứ hai mươi hai! Mục Tư Thần thu hồi miếng dán Bản Thân, khi cậu muốn vung cuốc lần nữa, một tia sáng phóng ra từ dưới chân cậu, bao phủ ở trên người cậu.

Dưới chân Mục Tư Thần xuất hiện một con mắt rất lớn, trong mắt có ba con ngươi, trong ba con ngươi lần lượt phản chiếu ba thiên thể là mặt trời, mặt trăng và vì sao..

Đây chính là tô-tem Con Mắt To!

Thẩm Tễ Nguyệt ngồi ở trên giường bệnh lập tức đứng dậy, trên khuôn mặt lạnh nhạt hiện ra một tia kích động hiếm thấy.

Là “Trụ”!

Mục Tư Thần thành công, cuối cùng cậu cũng đã ép cho toàn bộ tầm mắt “Trụ” ngưng tụ lại ở trên người cậu, hội tụ thành một cột sáng tầm mắt ngưng tụ ở ngay dưới chân chân cậu.

Cùng với “Trụ” xuất hiện, tiếng loa phát thanh vang vọng trong toàn bộ viện điều dưỡng: “Bug, bug! Đang sửa lại, đang sửa lại! Xóa bỏ quy tắc bổ sung số 3, xóa bỏ người tình nguyện Trương Tam Tam!”

Trên 《 Quy định quản lý》 lầu 1, quy tắc bổ sung số ba vừa mới được viết bị một sức mạnh vô hình xóa đi.

Sau đó, một người tình nguyện bị trói trong wc lầu 1 biến mất.

Người biến mất chính là người tình nguyện Trương Tam Tam, mà không phải người nhà Sa Đại Nhãn.

Mục Tư Thần đứng ở bên trong Trụ, còn lại một hơi.