Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1 - Chương 15: Trấn Nhỏ Lý Tưởng

Bởi vì Bởi vì vẻ ngoài của Thẩm Tễ Nguyệt quá đáng sợ, Mục Tư Thần vẫn luôn không có thể nhìn thẳng vào anh ta, chưa từng quan sát vẻ mặt và biểu cảm của Thẩm Tễ Nguyệt.

Đây không phải là lỗi của Mục Tư Thần, thật sự bề ngoài của Thẩm Tễ Nguyệt khó có thể làm cho người ta chấp nhận được, Mục Tư Thần chỉ là một cậu sinh viên bình thường vừa tới đến thế giới này, có lẽ có một ít thông minh, cũng cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng suy cho cùng cậu cũng chỉ là một người bình thường.

Cũng chính là nguyên nhân này, Mục Tư Thần theo bản năng gán cho Thẩm Tễ Nguyệt mấy cái mác là “Đáng thương”, “Gian nan tìm đường sống”, “người bình thường sắp bị ép điên”.

Hiện giờ nghĩ đến, có thể thản nhiên đối mặt với cả người nổi đầy mụn nước con mắt thế này mà không nổi điên, sao có thể là người bình thường?

Nghĩ thông suốt điểm này, Mục Tư Thần càng không hành động nóng nảy.

Nơi này không phải thôn Tân Thủ trong game, cũng không có hướng dẫn tân thủ nào để người chơi thích ứng với thế giới mới, nếu hành động một cách hấp tấp mà không hiểu logic cơ bản của thế giới này thì tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt.

Mục Tư Thần ghi nhớ kết cục của bốn người chơi bị người thân cận Vũ Mục tinh lọc kia, cảnh cáo bản thân phải bình tĩnh, vững vàng.

Cậu phải thu thập nhiều thông tin hơn.

Vì thế cậu buộc bản thân nhìn chăm chú vào Thẩm Tễ Nguyệt, vứt bỏ sợ hãi cùng ghê tởm trong lòng, xuyên qua lớp mụn nước con mắt kia, nhìn chăm chú vào mặt của Thẩm Tễ Nguyệt.

Cậu sẽ không né tránh sự ghê tởm bằng cách ảo tưởng ép buộc bản thân nghĩ “mụn nước con mắt cũng rất đáng yêu”, bởi vì một khi nảy sinh suy nghĩ “mụn nước con mắt đáng yêu” thì chẳng khác nào thừa nhận Con Mắt Bự ở mặt tinh thần, lúc này sẽ bị ô nhiễm một cách vô tri vô giác ở bên trong.

Phải sinh ra một loại cảm xúc chống cự.

Biết rõ việc nổi mụn nước con mắt khắp người rất ghê tởm, sẽ đánh cực mạnh vào thị giác, nhưng vẫn phải nhẫn nại.

Không phải tiếp nhận nó, mà là nhìn thẳng vào nó.

Sau khi biết được chân tướng về Con Mắt Bự, chủ nhân của cuốn nhật ký đã lựa chọn đóng cửa không ra, không nghe không nhìn, cuối cùng lại biến thành kẻ điên.

Khi đối mặt với thế giới tràn đầy quỷ dị và khủng bố này, không nên trốn tránh, mà nên nghĩ biện pháp chống lại.

Mục Tư Thần đối diện với Thẩm Tễ Nguyệt, trong đôi mắt như mắt ếch kia, cậu thấy được một tia trấn định và khen ngợi.

“Xem ra cậu đã tìm được cách giữ lý trí trong viện điều dưỡng rồi.” Thẩm Tễ Nguyệt đặt tay lên mu bàn tay mọc đầy mụn nước của Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần chỉ cảm thấy bàn tay chợt lạnh, cậu giơ tay lên thì nhìn thấy mụn nước con mắt trên bàn tay và mu bàn tay đã biến mất.

Mà trên cánh tay có đầy vết thương bị vỡ ra chảy mủ của Thẩm Tễ Nguyệt, lại mọc ra thêm mấy cái mụn nước con mắt nữa.

Không phải ô nhiễm của Mục Tư Thần được trị liệu, mà là Thẩm Tễ Nguyệt đã hấp thu ô nhiễm của cậu rồi.

Mục Tư Thần hơi ngạc nhiên mà nhìn tay mình.

“Thần kỳ lắm đúng không?” Trong đôi mắt ếch của Thẩm Tễ Nguyệt hiện lên một tia ý cười, “Thật ra người bệnh có thể chữa trị ô nhiễm trên cơ thể của người nhà, tôi nằm ở viện điều dưỡng này một tuần, vẫn luôn đợi người nhà như cậu xuất hiện.”

Mục Tư Thần hiểu.

Cậu trước sau tiến vào phòng bệnh ba lần, mỗi lần biểu hiện của Thẩm Tễ Nguyệt đều hoàn toàn khác nhau, như là ba người, trên thực tế chính là muốn thử Mục Tư Thần.

“Cho nên lần đầu tiên tôi mở cửa phòng bệnh, cảm nhận được thái độ thù địch và cảm giác kinh khủng, không phải là ảo giác, mà là anh cố tình làm tôi sợ sao?” Mục Tư Thần hỏi.

Nửa tiếng trước, Mục Tư Thần đến tìm người bệnh mà cậu phụ trách, đột nhiên không kịp chuẩn bị mà mở cửa phòng ra, nhìn thấy một quái vật, quái vật này không chỉ có bề ngoài khủng bố, trên người anh ta còn tản ra một loại ác ý khó có thể miêu tả.

Thị giác và linh hồn đồng thời bị đánh sâu vào, khiến cho Mục Tư Thần lập tức đóng cửa phòng lại, mà động tác này, vừa lúc truyền cho Thẩm Tễ Nguyệt một tin tức.

Đó là Mục Tư Thần là một người bình thường lần đầu tiên đến viện điều dưỡng, cậu hoàn toàn không biết gì về quy tắc trong viện điều dưỡng này, cũng là người không nhận quy tắc, không bị ô nhiễm mà Thẩm Tễ Nguyệt đang chờ đợi.

Nhưng chỉ như vậy thì còn chưa đủ.

Vì thế khi Mục Tư Thần mở cửa phòng lần thứ hai, nhân lúc Mục Tư Thần còn chưa hiểu quy tắc, Thẩm Tễ Nguyệt lại bày ra một mặt thiện lương kiên cường, làm Mục Tư Thần nảy sinh đồng cảm.

Sau khi Mục Tư Thần rời khỏi phòng, thăm dò ở trong viện điều dưỡng một lát, lúc trở lại phòng bệnh lần ba, đây là lần thử cuối cùng của Thẩm Tễ Nguyệt với Mục Tư Thần.

Lúc ấy Thẩm Tễ Nguyệt nằm ở trên giường, không hề phòng bị, chính là thời điểm thích hợp nhất để Mục Tư Thần xuống tay, nghĩ cách ô nhiễm anh ta.

Nếu sau khi Mục Tư Thần biết quy tắc rồi lại lựa chọn làm tổn thương Thẩm Tễ Nguyệt để đổi lấy cơ hội trở thành bác sĩ, thì Thẩm Tễ Nguyệt sẽ tuyệt đối không nói rõ chân tướng với cậu, cũng sẽ không chữa trị mụn nước con mắt cho cậu.

Trải qua ba lần thử, Thẩm Tễ Nguyệt mới bằng lòng tin tưởng Mục Tư Thần.

“Anh vẫn luôn thử tôi?” Mục Tư Thần hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt cũng không có phủ nhận: “Tôi thích hợp tác với người thông minh, ở nơi này, ngu ngốc quá sẽ sống không lâu, máu lạnh quá không sống lâu, nhát gan quá cũng sẽ không sống lâu.”

“Sao anh biết sau khi tôi rời khỏi phòng bệnh lần hai, khi quay lại đã biết quy tắc của bệnh viện?” Mục Tư Thần hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt nhún nhún vai: “Xem ra cậu không phải tự tìm được quy tắc, mà là nghe người khác nói. Nếu cậu bằng lòng chủ động đi tìm, cậu sẽ phát hiện khắp nơi trong bệnh viện này đều ẩn giấu thông tin quy tắc, rất nhanh là sẽ có thể tổng kết ra quy định thay đổi thân phận rồi.”

“Nếu dễ tìm được quy tắc như vậy, vì sao không dứt khoát dán quy tắc thay đổi thân phận ở lầu 1 luôn đi?” Mục Tư Thần hỏi.

Thẩm Tễ Nguyệt cười cười: “Đương nhiên là vì che giấu rất nhiều người tự cho là thông minh. Viện điều dưỡng này quỷ dị như thế, có ai sẽ ngốc đến mức trực tiếp tin quy tắc dán ở lầu 1? Vẫn là manh mối quy tắc mà bản thân trăm cay ngàn đắng tìm được, vắt hết óc suy đoán ra mới đáng để tin tưởng hơn, không phải sao?”

Mục Tư Thần rất đồng ý, cũng có chút nghĩ mà sợ gật gật đầu: “Nhiều bẫy thật.”

“Đương nhiên, nó không ngu một chút nào.” Thẩm Tễ Nguyệt đưa tay chỉ chỉ phía trên.

Mục Tư Thần có chút không được tự nhiên mà nhìn thẻ tên “Sa Đại Nhãn” trước ngực mình.

Cho đến lúc này, Mục Tư Thần mới chính xác nhận thức được chỗ đáng sợ của quái vật cấp Thần.

Năng lực của bọn họ không chỉ thể hiện ở thuộc tính “Không thể nhìn thẳng’’, cũng không thể hiện ở sức mạnh vượt xa người thường, mà điều đáng sợ hơn chính là năng lực tư duy vượt xa sức tưởng tượng của người thường.

Mục Tư Thần nhận thức sâu sắc, có thể chiến thắng quái vật cấp Thần, cũng chỉ có quái vật cấp Thần.

Với sức mạnh trước mắt của cậu, hoàn toàn không thể ra khỏi trấn Đồng Chi bị sức mạnh của Con Mắt Bự bao phủ, chỉ có thể dựa vào Tần Trụ.

Nhưng cũng vì nguyên nhân như thế, cậu không cách nào công nhận sự quan tâm đến từ cấp bậc này, bao gồm cả Tần Trụ.

Mục Tư Thần cảm thấy tình cảm của cái gọi là Tồn tại vĩ đại đối với nhân loại, giống như đang đi một mình ven đường, bỗng nhiên cảm thấy một con kiến nào đó có chút thuận mắt, vì thế tùy ý ném hai miếng vụn bánh mì cho con kiến ăn đỡ đói.

Con kiến cho rằng bản thân đã gặp được thần linh, quỳ gối mang ơn đội nghĩa dưới chân của Tồn tại vĩ đại. Ai ngờ giây tiếp theo, đối phương nhấc chân rời đi, không cẩn thận dẫm chết con kiến vẫn đang dập đầu bái lạy kia.

Từ đầu tới đuôi, Tồn tại vĩ đại đều sẽ không nhớ rõ con kiến này trông như thế nào, thời gian trôi qua cũng không nhớ chuyện mình từng ném vụn bánh mì này.

Tồn tại vĩ đại không có ý định làm tổn thương mọi người, con người lại vì sự chênh lệch cực lớn giữa hai bên mà chết đi.

Đây là hố ngăn cách giữa thần và con người.

Đương nhiên, hiện tại cậu đối với Tần Trụ mà nói, miễn cưỡng cũng xem như một con con kiến có giá trị quan sát đi. Mục Tư Thần sờ sờ cái mũi.

“Tôi biết Con Mắt Bự rất mạnh, cho nên chúng ta chỉ có thể tìm kiếm ‘Trụ’, mục đích của anh cũng là cái này nhỉ?” Mục Tư Thần hỏi.

“Con Mắt Bự?” Thẩm Tễ Nguyệt ngẩn người, chợt cười nói, “Cái tên này nghe rất tượng hình đấy. Nhưng mà tốt nhất cậu bớt nghĩ đến cái biệt danh này đi, nghĩ càng nhiều sẽ càng hiểu, ô nhiễm luôn sẽ thay đổi một cách vô tri vô giác khiến cho người ta không kịp phòng ngừa.”

Tuy rằng dáng vẻ của Thẩm Tễ Nguyệt đáng sợ, nhưng giọng điệu thong dong, thoạt nhìn đáng tin hơn Diêu Vọng Bình nhiều.

Mục Tư Thần hỏi: “Trước đó anh có nhắc đến trấn Tường Bình, anh cũng là cấp dưới của Tần Trụ sao? Trên người của anh có tô-tem không?”

“Cậu gọi thẳng tên họ của hắn sao?” Trong đôi mắt ếch lòi của Thẩm Tễ Nguyệt toát ra tia kinh ngạc hiếm thấy, tròng mắt xoay 360 độ, tựa như đang quan sát cậu từ tứ phương tám hướng.

“Có vấn đề gì sao?” Mục Tư Thần bị anh ta nhìn mà nổi cả da gà, “Không phải phát thanh trong radio vẫn luôn đọc tên như vậy sao? Không thể gọi sao?”

Không phải chủ nhân của cuốn nhật ký cũng viết đi viết lại tên của Tần Trụ trong cuốn nhật ký sao?

“Tôi quả thực muốn nghi ngờ cậu có phải là người từng trải qua đại thảm họa hay không, chẳng lẽ cậu là người ngủ say dưới mặt đất mới tỉnh lại à?” Thẩm Tễ Nguyệt hỏi, “Cậu không phát hiện, mọi người gọi những tồn tại vượt ra ngoài con người, chỉ dám dùng ‘Tồn tại vĩ đại ’, danh xưng hoặc là các chức vị sao? Đây là lẽ thường tình sau đại thảm họa đấy.”

Đây là lần thứ hai Mục Tư Thần nghe được từ “đại thảm họa” này, một lần là từ trong miệng người thân cận Vũ Mục nói. Cậu suy đoán, thế giới này nhất định đã trải qua “thảm họa” hết sức khủng bố, lúc này mới dẫn tới thế giới biến thành dáng vẻ này này.

“Đại thảm họa” là lẽ thường đối với mọi người trên thế giới này, nhưng lại xa lạ với Mục Tư Thần.

Cho dù muốn hợp tác với Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần cũng không định lộ thân phận người chơi của mình, tốt nhất để Thẩm Tễ Nguyệt xem cậu như người sống sót trấn Đồng Chi bình thường là được.

Vì thế cậu nhịn lòng hiếu kỳ, không nói về chủ đề “Đại thảm họa”, hỏi ngược lại: “Tôi kêu tên anh ta thì sẽ như thế nào?”

“Nếu là hắn thì quả thật sẽ không xảy ra chuyện gì. Bởi vì hắn ngoại trừ có các danh hiệu ‘ Thần bảo vệ nhân loại ’, ‘Bàn tay che trời’, còn có danh hiệu ‘Người có lý trí tuyết đối.’’. Cậu gọi tên hắn, hoặc là hắn không muốn quan tâm cậu, hoặc là sẽ được che chở giữ được lý trí và bình tĩnh.

“Thảo nào tinh thần cậu tỉnh táo như thế, hóa ra là có được ‘Lý trí tuyệt đối’ quan tâm.”

Mục Tư Thần: “……”

Cậu cảm thấy bản thân có thể không nhận được sự bảo vệ của Tần Trụ.

Bởi vì khi cậu rời khỏi phòng, sau khi nhìn thẳng Con Mắt Bự, giá trị San cứ bùm bùm rớt xuống, hoàn toàn không có nhận được bất ký sự che chở gì.

Ngược lại sau khi được Tần Trụ xăm hình lên, cậu cảm thấy tinh thần của mình tỉnh táo không ít, thanh giá trị San hẳn là đã khôi phục, nhưng cũng không phải rất lý trí, ít nhất không đến mức biến thành như Diêu Vọng Bình.

Mục Tư Thần không có trực tiếp trả lời câu hỏi này, mà là hỏi ngược lại: “Cho nên anh cũng là được Tần Trụ che chở, mới có thể giữ tỉnh táo sao?”

“Sao cậu còn kêu tên hắn nữa?” Thẩm Tễ Nguyệt ngẩn người, theo sau trả lời nói, “Trên người tôi cũng có tô-tem của hắn.”

“Ở đâu?” Mục Tư Thần muốn xác nhận một chút.

Thẩm Tễ Nguyệt muốn tìm người hợp tác, cho nên thử cậu nhiều lần. Mục Tư Thần luôn không thể sau khi bị người ta kiểm tra tỉ mỉ, cứ như vậy ngu ngốc không hề phòng bị mà tin tưởng đối phương.

Thẩm Tễ Nguyệt vén mái tóc còn nguyên vẹn duy nhất của mình, chỉ chỉ cái gáy nói: “Cậu có thể nhìn xem nơi này.”

Mấy mụn nước bị vỡ trên người của anh ta đang phát ra mùi tanh hôi, nhưng tóc lại rất thoải mái sạch sẽ, chắc là hết sức chú ý vệ sinh cá nhân, mặc dù biến thành bộ dạng này thì cũng phải kiên trì gội đầu mỗi ngày.

Mục Tư Thần đi vòng ra phía sau, vén tóc của Thẩm Tễ Nguyệt lên, quả nhiên nhìn thấy hình xăm tô-tem vô số bàn tay bảo vệ địa cầu trên đầu của anh ta.

Khó trách toàn thân trên dưới của Thẩm Tễ Nguyệt chỉ có tóc là bình thường, chẳng lẽ tô-tem của Tần Trụ chỉ có thể bảo vệ một vị trí sao?

Cho nên sau khi Diêu Vọng Bình bị ô nhiễm, cuối cùng sẽ biến thành quái vật chỉ có cánh tay trái là bình thường thôi.

Sự che chở của “Người có lý trí tuyệt đối” thoạt nhìn có hơi giới hạn rồi, hết sức keo kiệt.

Cảm giác Mục Tư Thần đối với Tần Trụ có một chút khác.

Cho dù Tần Trụ và Con Mắt Bự là tồn tại cùng đẳng cấp, nhưng Mục Tư Thần có thể cảm nhận rõ ràng cảm xúc của Tần Trụ thông qua mấy lần cảm nhận được tầm mắt.

Con Mắt Bự đã là quái vật, trong một cái liếc mắt nhìn trộm, Mục Tư Thần không cảm nhận được bất kỳ cảm xúc gì ở trên người của Con Mắt Bự. Mà Mục Tư Thần lại cảm nhận được cảm xúc thuộc về nhân loại ở trên người của Tần Trụ- được xưng là ‘Người có lý trí tuyệt đối’ kia’.

Ví dụ như cậu gọi quá nhiều lần thì anh ta sẽ sẽ phiền lười nhìn cậu.

Ngay khi giọng điệu của Mục Tư Thần có chút thay đổi, cho dù Tần Trụ rất phiền, nhưng vẫn không nhịn được mà nhìn cậu một cái.

Điều này rất nhân tính hóa, cũng làm cho thái độ đối đãi của Mục Tư Thần với Tần Trụ nhẹ nhàng hơn Con Mắt Bự.

Với thực lực trước mắt của cậu, nếu nhất định phải lựa chọn một phe của “Tồn tại vĩ đại”, giữa Con Mắt Bự và Tần Trụ, Mục Tư Thần nhất định sẽ lựa chọn Tần Trụ.

Sau khi xác nhận thân phận của Thẩm Tễ Nguyệt, Mục Tư Thần cảm thấy bản thân có thể tạm thời tin anh ta.

Mục Tư Thần hỏi: “Anh vẫn luôn tìm một người nhà không bị ô nhiễm, có phải bởi vì trong viện điều dưỡng này, chỉ dựa vào sức lực của một người không đủ không? Tôi nên phối hợp với anh như thế nào?”

“Cậu đúng là đồng đội bớt lo.” Thẩm Tễ Nguyệt thở dài, “Tôi sẽ nói mấy tin tức thăm dò được mấy ngày nay cho cậu biết.”

Thẩm Tễ Nguyệt từ từ kể ra: “Hiện nay, trấn Tường Bình là thị trấn lớn nhất thế giới, ‘ Thần bảo vệ nhân loại’ cũng cực kỳ mạnh trong số những tồn tại cùng cấp.

“Ban đầu trấn Tường Bình nhỏ hơn trấn Đồng Chi, đại khái chỉ cỡ một đường, sau đó trấn Tường Bình không ngừng mở rộng khu vực, thâu tóm các trấn nhỏ xung quanh, trấn Tường Bình cũng càng lúc càng lớn hơn.

“Hắn không ngừng phái người đến các trấn nhỏ khác, phá hư ‘Trụ’, mở rộng phạm vi trấn nhỏ, tôi đúng là được phái đến trấn Đồng Chi.

“‘Trụ’ cần một năng lượng linh hồn khổng lồ và năng lượng tinh thần để duy trì, nơi có ‘Trụ’ nhất định sẽ tràn ngập một lượng lớn ô nhiễm, thống khổ, giãy giụa và tuyệt vọng.

“Tùy tùng là không thể có loại cảm xúc này, vị trí của ‘Trụ’ nhất định phải là nơi có người bình thường nhiều nhất.

“Dựa vào đặc điểm này, tôi tìm được viện điều dưỡng này.”

Lời này, lập tức giải thích nghi vấn của Mục Tư Thần.

Thông qua so sánh số lượng người trên trên quảng trường, Mục Tư Thần phát hiện số lượng người dân trong trấn bình thường nhiều hơn tùy tùng.

Cậu vẫn luôn kỳ quái chuyện này, nếu thực lực của Con Mắt Bự mạnh như vậy, vì sao không lập tức biến toàn bộ người bình thường trong trấn Đồng Chi thành tín đồ của mình chứ?

Mục Tư Thần từng đối diện với con mắt kia, cậu tin Con Mắt Bự có sức mạnh này, nhưng lại không làm như vậy.

Hiện tại đáp án đã miêu tả sinh động.

Chính là bởi vì trấn nhỏ cần năng lượng linh hồn của người bình thường để vận hành, Con Mắt Bự mới để lại nhiều người sống sót như vậy, cho phép bọn họ đi lại trong “đêm tối”.

Người bình thường ở trong mắt của Con Mắt Bự, thật sự giống như một món đồ chơi, đây là trấn nhỏ lý tưởng mà Con Mắt Bự tạo ra cho những người sống sót.

Mục Tư Thần đến từ một thế giới hòa bình, tràn ngập phẫn nộ.

Thế giới đã điên rồ như thế, con người ít nhất, cũng không nên, gọi cái sự điên rồ này là “lý tưởng” chứ.