Sau Khi Xuyên Game, Tôi Vác Cuốc Đi Chiếm Địa Bàn Của Tà Thần

Quyển 1 - Chương 9: Hành Động Tự Do

Người thân cận Vũ Mục vừa ra oai gϊếŧ người chơi, vừa tẩy não, ước chừng phải kéo hơn bốn mươi phút mới kết thúc.

Mục Tư Thần chú ý tới một sự kiện, đó là giá trị San của nhóm dân trong trấn vẫn luôn dao động trong một phạm vi ổn định, gần như không xảy ra thay đổi quá lớn.

Ngược lại là giá trị San mấy người chơi bị hạ thật sự rất mạnh, đã giảm xuống dưới 40, có thể ổn định không la hét đúng là một điều rất không dễ dàng gì.

Rõ ràng chỉ cần nghe được tình báo có liên quan đến Con Mắt Bự thì sẽ bị đầu váng mắt hoa, mặc áo choàng càng sẽ liên tục mất đi lý trí, vì sao trạng thái của mấy người dân trong trấn này lại ổn định như thế?

Lúc này, người thân cận Vũ Mục cuối cùng cũng kết thúc diễn thuyết, một tùy tùng bên cạnh gã nói: “Những chúng dân trong thị trấn thương mến, kế tiếp là thời gian hoạt động tự do, chỉ cần trở lại nơi này trước 19 giờ 55 phút và trở về phòng là được. Trong khoảng thời gian này, mọi người có thể mặc sức hưởng thụ cuộc sống, tùy ý đi lại, các cánh cửa sẽ mở ra cho các bạn ở bất cứ đâu trong thị trấn này.”

Trong “Đêm tối” thế mà có thể tự do hành động, Mục Tư Thần còn tưởng rằng bọn họ sẽ bị nhốt rồi không ngừng bị tẩy não ở chỗ này, mãi cho đến khi “ban ngày” đến.

Nếu “Đêm tối” an toàn như thế, vì sao chủ nhân của quyển nhật ký thà rằng đói đến ăn sách, cũng không muốn rời khỏi phòng?

Mục Tư Thần cảm thấy thế giới ở trong mắt của chủ nhân của quyển nhật ký, rõ ràng khác với thái độ của mấy người dân trong trấn mà cậu đã gặp này.

Lúc này tên tùy tùng kia tiếp tục nói: “Dưới sự che chở của Tồn tại vĩ đại, trấn Đồng Chi là trấn nhỏ an toàn tuyệt đối, là quê hương lý tưởng của mỗi người. Nhưng, tiền đề là mọi người phải biết ơn và tôn kính Tồn tại vĩ đại từ tận đáy lòng. Đám người dị đoan trốn ở trong đám đông, sẽ làm hại đến sự an bình của trấn nhỏ, bọn hắn sẽ bị Tồn tại vĩ đại tinh lọc. Người không đủ thành tâm, tín ngưỡng không kiên định thì hãy tiến lên một bước, tiếp nhận lễ rửa tội của người thân cận Vũ Mục, nếu không có thể sẽ gặp phải nguy hiểm.”

người thân cận Vũ Mục đợi một hồi, không thấy ai tiến lên, nói: “Mọi người thương mến, hy vọng các bạn có thể mãi mãi có được sự vui sướиɠ và hạnh phúc ở trong trấn Đồng Chi này.”

Dứt lời, gã dang cánh bay vào trong sương mù, biến mất không thấy đâu nữa.

Đám tùy tùng cũng chọn những hướng khác nhau để đi vào trong màn sương lấp lóa.

Những dân trong trấn tựa hồ cũng có điểm đến của riêng mình, xác định mục tiêu rõ ràng mà bước đi.

Không đến năm phút, trên quảng trường cũng chỉ còn lại Mục Tư Thần, ba người chơi may mắn còn sống, ngay cả “+543” cũng không ở lại, anh ta đi theo một nhóm người dân trong trấn hơn chục người rời khỏi.

Mọi người rời đi, một người chơi rốt cuộc không kiên trì được nữa mà ngồi bệt xuống dưới đất, sắc mặt trắng bệch, môi khô nứt, toàn thân không ngừng run rẩy.

Cậu ta không kiềm được mà rơi nước mắt, giọng phát run, lắp bắp mà nói: “Tôi, tôi, vừa rồi…… tôi muốn đăng xuất, lén mở giao diện hệ thống, tìm nửa ngày cũng không thấy nút đăng xuất đâu, chúng ta thật, thật sự có thể, có thể đăng xuất sao?”

Một người chơi đã bị hạ giá trị San thấp đến 26, cô cũng không nói lời nào, ngồi dưới đất vẫn luôn gãi mắt, trong miệng nói trong mắt có sâu.

Người chơi xe đẩy nhìn về phía Mục Tư Thần, gian nan mà nở một nụ cười thân thiện, nói: “Vừa rồi thật sự cảm ơn cậu, ít nhiều gì cậu cũng đã cứu tôi, cậu…… cũng là người chơi nhỉ? Vừa rồi tôi cảm thấy cậu dùng thứ gì đó đánh tôi, là một vật bằng sắt dài hơn một mét, nhưng hiện tại dưới lớp áo choàng cũng không có vũ khí, cậu bỏ vào trong cột vũ khí rồi đúng không?”

Người chơi xe đẩy cuối cùng là không ngu ngốc, có thể dựa vào chi tiết phân tích ra thân phận của Mục Tư Thần.

Mục Tư Thần không thừa nhận, cũng không phủ nhận.

Người chơi xe đẩy cười khổ nói: “Cậu cũng nhận được bưu kiện khoang game 《 Trấn nhỏ lý tưởng của tôi》 gửi sao? Tôi vốn đang tưởng vận may của mình tốt, thế mà được một game mạnh như vậy chọn, không ngờ……”

Thông qua lời của anh ta, Mục Tư Thần xác định người chơi khác cũng trải qua giống như cậu, đều nhận được thông báo thử nghiệm nội bộ, điền địa chỉ, sau đó nhận được khoang game rồi bị vận chuyển đến nơi đây.

“Anh tên là gì?” Mục Tư Thần hỏi.

“Cậu gọi tôi là Lão Ngưu đi, ID chơi game của tôi là Lão Ngưu(bò già) Quét Ngang Hằng Ngày.” Người chơi xe đẩy nói.

“Tên của tôi là Tiểu Mục.” Mục Tư Thần nói.

“Chúng ta nên làm cái gì bây giờ? Tiếp tục ở trong quảng trường này, chờ đến 19:55 rồi về phòng sao?” Lão Ngưu hỏi.

“Chỉ sợ không được.” Mục Tư Thần nhìn nhìn bốn phía xung quanh, sương mù càng ngày càng dày đặc, quảng trường đã bị sương mù bao phủ, qua thêm vài phút, sương mù sẽ dày đến mức ngay đến người bên cạnh cũng thể nhìn thấy rõ ràng được.

Đây không phải thế giới an toàn, mức độ nguy hiểm khi đứng yên tại chỗ cũng giống như thăm dò bên trong sương mù. Ngồi chờ chết và tích cực tìm cách sinh tồn, cái sau có thể sẽ dễ gặp phải nguy hiểm, nhưng ít ra còn có một con đường sống.

Mục Tư Thần lấy cuốc chim ra rồi đập nhẹ vào chân hai người chơi đang uể oải bên cạnh, mỗi người một cái.

Người chơi khóc thút thít hai mắt đẫm lệ mà nhìn Mục Tư Thần.

Sử dụng cái cuốc liên tiếp hai lần, thanh Mana của Mục Tư Thần lập tức bị quét sạch, trong tay của cậu xuất hiện hai tấm miếng dán Bản Thân.

Cậu dán hai tấm miếng dán Bản Thân lên trên gáy của hai người chơi, người chơi luôn miệng kêu trong mắt có sâu bò vào lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Mục Tư Thần, cô là một cô gái trẻ tuổi.

Mục Tư Thần nói với hai người: “Tôi chỉ có thể làm được bấy nhiêu thôi, còn lại phải tự dựa vào bản thân. Mọi người đều có hệ thống game, cũng có công cụ mới bắt đầu, hãy tận dụng hệ thống cho tốt, bảo vệ tốt bản thân nha.”

Cô gái trẻ sờ sau cổ, mới vừa rồi cô khó chịu cực kỳ, trước mắt chỉ nhìn thấy một đám sâu màu đen chui vào trong mắt, cô không ngừng dùng tay kéo sâu ra, nhưng càng kéo ra thì lại càng nhiều hơn. Cô vừa sợ vừa gấp, thậm chí nảy sinh xúc động muốn móc luôn mắt ra ngoài.

Mà sau khi người trước mắt này vỗ nhẹ vào gáy cô một cái, một luồng khí lạnh từ sau cổ vọt thẳng đến trong óc, trước mắt cô trong nháy mắt rõ ràng, toàn bộ sâu đã biến mất.

Cô thế mới nhận ra, hóa ra mọi thứ vừa rồi chỉ là ảo giác.

Cô gái hỏi: “Nơi này rốt cuộc là nơi nào? Con quái vật mọc đầy lông chim trên mắt kia là thứ gì? Cậu dán thứ gì cho tôi thế?”

Mục Tư Thần nhìn cô gái sau khi dán miếng dán Bản Thân mà giá trị San chỉ miễn cưỡng tăng lên được có 30, lắc đầu nói: “Tôi không thể nói với chị được, tôi chỉ có thể nhắc nhở chị, nơi này, không nên nghe thì đừng nghe, không nên nhìn thì đừng nhìn, giữ vững lý trí.”

Đây là một thế giới chỉ cần hiểu là sẽ bị ô nhiễm, người chơi có giá trị San chỉ còn lại 30 là sẽ không thể chịu đựng được cú sốc tinh thần của sự thật.

Đều là người chơi, dưới tình huống có năng lực, Mục Tư Thần sẽ không thấy chết mà không cứu. Nhưng đồng thời, cậu cũng không phải chúa cứu thế, với năng lực trước mắt của cậu, có thể làm được cũng chỉ có hạn mà thôi.

Sau khi cuốc chim tấn công, có thể kích hoạt kỹ năng “Đào Góc Tường”, sản sinh Miếng dán Bản Thân.

Điều kiện kích hoạt kỹ năng “Đào Góc Tường”, là sức mạnh của Mục Tư Thần.

Đối với tùy tùng bị Con Mắt Bự tẩy não, Mục Tư Thần dùng cuốc chim đập gã vô số cái cũng không thể kích hoạt “Đào Góc Tường”, bởi vì thực lực Mục Tư Thần không đủ để “Đào Góc Tường” từ chỗ của Con Mắt Bự, nhưng Tần Trụ thì có thể.

Ngược lại thì người bị người thân cận Vũ Mục ô nhiễm tinh thần, Mục Tư Thần dùng cuốc chim tấn công đối phương thì có thể kích hoạt “Đào Góc Tường”. Nhưng sức mạnh của cậu có hạn, sau khi chế tạo ra miếng dán Bản Thân, thanh Mana liền bị quét sạch.

Thanh Mana và thanh Hp sẽ từ từ khôi phục theo thời gian, thanh Hp hồi phục phụ thuộc vào mức độ nghiêm trọng của vết thương, vết thương càng nặng thì hồi phục càng chậm, quá nghiêm trọng sẽ không cách nào tự lành; thanh Mana thì chỉ cần ba tiếng là có thể hoàn toàn khôi phục.

Nói cách khác, sau ba tiếng, cậu còn có thể chế tạo ra ba tấm Miếng dán Bản Thân.

Dưới tình huống như vậy, Mục Tư Thần chia Miếng dán Bản Thân cho hai người chơi gần như nổi điên thì đã là cực hạn rồi.

Nhiều hơn nữa, cậu cũng không làm ra được.

Sương mù càng ngày càng dày, Mục Tư Thần nói: “Tầm nhìn nơi này quá thấp, cũng không biết trong sương mù ẩn chứa nguy hiểm gì, tôi phải rời khỏi nơi này.”

“Tôi đi theo cậu!” Ba người chơi trăm miệng một lời nói.

Mục Tư Thần lắc đầu: “Nơi tôi muốn đi hẳn là rất nguy hiểm, tinh thần mọi người chưa chắc chịu được.”

“Chúng tôi phải làm thế nào mới có thể sống sót?” Người chơi khóc thút thít hỏi, “Làm sao chúng tôi mới có thể về nhà đây?”

“Làm thế nào về nhà thì tôi cũng không rõ lắm, tôi chỉ có thể hành động theo chỉ dẫn của hệ thống, nếu hệ thống đã đưa tôi đến nơi này, trong lúc tôi còn yếu, tôi cũng chỉ có thể tạm thời nghe lời nó mà thôi.” Mục Tư Thần nói, “Còn sống sót, tuy rằng tôi không thể nói với mọi người tình huống ở nơi này, nhưng tôi có thể đưa ra hai sự lựa chọn cho mọi người. Là sống sót trong sự mơ màng nhưng hạnh phúc, hay là tỉnh táo mà tìm đường sống, mọi người chọn cái nào? Nếu chọn tỉnh táo mà tìm đường sống, tôi cũng sẽ không nói gì cả, mọi thứ cần mọi người tự đi thăm dò.”

Cô gái trẻ có lẽ là đã từng tự trải qua ảo giác, suýt tý nữa đã móc cả hai mắt của mình, sau khi được Mục Tư Thần cứu trở về, đầu óc ngược lại tỉnh táo không ít. Cô hỏi: “Sống sót trong sự mơ màng nhưng hạnh phúc, ý cậu là những người dân trong trấn đó, đúng không? Giống bọn họ, là có thể trở nên rất an toàn.”

“Đúng vậy.” Mục Tư Thần gật đầu.

Đây cũng là cậu vừa mới nghĩ đến.

Chủ nhân của cuốn nhật ký và những người dân trong trấn chết lặng đều là cư dân trong trấn, một người cuối cùng nổi điên, những người khác vẫn sống rất khá, sau khi nghe người thân cận Vũ Mục tẩy não thì giá trị San cũng không có sự thay đổi quá lớn. Mục Tư Thần vẫn luôn tự hỏi vì sao hai bên lại có sự chênh lệch lớn đến như vậy, ngay vừa rồi, khi nghe được tùy tùng nhắc tới “Người dị đoan sẽ gặp phải nguy hiểm ở trong trấn, cảm thấy tín ngưỡng không đủ kiên định phải tiếp nhận lễ rửa tội”, Mục Tư Thần liền hiểu.

Nguyên nhân chính là có tín ngưỡng Con Mắt Bự hay không.

Khi tinh thần bình thường, nghe được sự tích của Con Mắt Bự, não bộ sẽ tự bảo vệ sinh ra phản ứng phản kháng, cho nên sẽ bị đầu váng mắt hoa, giá trị San bị giảm xuống. Nhưng nếu giống cư dân trong trấn, từ bỏ chống cự mà tin tưởng Con Mắt Bự từ tận đáy lòng thì giá trị San sẽ không thay đổi sau khi giảm xuống một mức nhất định, thuận lợi mà hòa cùng một thể với trấn nhỏ, chết lặng nhưng an toàn.

Nhưng giống với chủ nhân của cuốn nhật ký đã biết rõ chân tướng, anh ta hết sức kháng cự lại Con Mắt Bự, nhưng không cách nào chống lại sức mạnh của Con Mắt Bự, số phận cuối cùng chính là điên loạn.

Mục Tư Thần không muốn biến thành cư dân trong trấn như vậy, con đường duy nhất phía trước của cậu chỉ có chiến đấu với sự điên cuồng bằng sự tỉnh táo.

Ba người chơi im lặng trong chốc lát, người chơi khóc thút thít cắn răng nói: “Ít nhất có thể sống sót đúng không? Anh nói cho tôi biết trước, tôi sẽ quyết định có nên làm hay không.”

Thấy cậu ta hết sức kiên trì, Mục Tư Thần thở dài rồi đi lên trước, thấp giọng thì thầm vào tai người chơi khóc thút thít về biện pháp an toàn của người dân trong trấn.

Người chơi khóc thút thít sửng sốt một chút, chợt hiểu ra nguyên nhân mà Mục Tư Thần không chịu nói ra.

Chỉ là chuyện mở tâm linh đơn giản như vậy. Nếu Mục Tư Thần không nói, cậu ta cũng không nghĩ ra được, sẽ luôn có ý định chống cự. Nhưng Mục Tư Thần nói với cậu ta, ý nghĩ này sẽ mãi mãi đi theo cậu ta cậu ta như lời nguyền, chỉ cần cậu ta gặp phải một chút nguy hiểm nào đó thì sẽ dâng lên ý nghĩ “Thôi bỏ đi, từ bỏ thôi”, nó sẽ không bao giờ tiêu tan, mãi cho đến khi cậu ta chết đi hoặc là trở thành tín đồ của Con Mắt Bự.

Cậu ta cười khổ một cái, nói với Lão Ngưu và cô gái: “Anh ta nói đúng, nếu không có đủ sức chống cự, xác thật không nên biết bất kỳ chuyện gì, không biết gì sẽ càng an toàn hơn biết. Đáng tiếc tôi đã nghe được, mọi người…… Nếu muốn giữ tỉnh táo thì tốt nhất đừng nghe.”

Cô gái và Lão Ngưu trải qua nỗi đau bị ảo giác chi phối, bọn họ muốn tỉnh táo mà sống sót, không muốn sống ở trong ảo giác.

Sương mù dày đặc đến mức bọn họ chỉ có thể nhìn thấy nhau ở phía đối diện, Mục Tư Thần đội mũ trùm đầu lên, che khuất khuôn mặt của mình, nói: “Tôi phải đi rồi, nơi tôi đến nhất định sẽ rất nguy hiểm, tôi không thể bảo vệ mọi người được. Nếu mọi người muốn đi theo tôi, khi gặp phải nguy hiểm thì tôi sẽ không ra tay cứu, ngay đến bản thân tôi cũng chưa chắc có thể giữ được nữa.”

Nói xong, cậu đi về hướng “+543” mới đi vừa rồi.

Giá trị San của “+543” khác thường như thế, anh ta tuyệt đối là người dị đoan, hơn nữa thực lực còn không tầm thường.

Mục Tư Thần muốn tìm được “Trụ”, cậu không rõ đây là thứ gì, nhưng cậu biết thứ này nhất định có thể đủ để làm tổn thương Con Mắt Bự.

Nếu cậu là “+543”, mạo hiểm đi vào trấn Đồng Chi thì nhất định sẽ là kẻ địch của Con Mắt Bự. Một khi đã như vậy, đi theo “+543” là có khả năng cao sẽ tìm được “Trụ”, cũng nhất định là nguy hiểm nhất.

Mục Tư Thần hoàn toàn đi trong vào sương mù, cô gái và Lão Ngưu liếc nhau, hai người đồng thời đuổi theo chạy tới phương hướng mà Mục Tư Thần biến mất.