[Song Tính] Tu Tiên Lô Đình

Chương 6

"Tất cả đều thuận lợi, nhưng nhìn ngươi đói khát tới vậy không giống đàn ông chút nào hết."

"Ta, ta chỉ quá nhớ tiên quân mà thôi." Bảo Ngưu xoay đầu ngượng ngùng nhìn hắn, rõ ràng vẻ ngoài bản thân vô cùng rắn rỏi tràn ngập mùi vị đàn ông, nhưng lúc trên giường mà nói thì y còn phóng đãng hơn cả kỹ nữ.

Y Khả Nhiễm khẽ cong khóe miệng, cả người ngồi xuống giường thong thả ung dung cởi bỏ đai lưng, kéo dây quần xuống khiến nửa cây gậy thịt thô to lộ ra ngoài.

Bảo Ngưu thèm nhỏ dãi nhìn nó, không chờ người kia lên tiếng đã lập tức tự giác bò qua, như con chó nhỏ đang liếʍ xương mà liếʍ lên cây dươиɠ ѵậŧ lớn kia.

Hai người xa nhau gần 10 ngày, giờ này đừng nói là Bảo Ngưu mà ngay cả Y Khả Nhiễm cũng có hơi dục cầu bất mãn, hắn nhìn thấy Bảo Ngưu tự moi huyệt, đợi tới khi y đã liếʍ cho dươиɠ ѵậŧ hắn hoàn toàn cương lên mới vỗ vỗ mông y, Bảo Ngưu lập tức quen tay quen chân bò lên người hắn tách môi âʍ ɦộ để lộ ra cửa huyệt mấp máy, sau đó chậm rãi ngồi lên dươиɠ ѵậŧ như trụ chống trời bên dưới.

Dươиɠ ѵậŧ thô dài cuối cùng cũng cắm được vào trong, hai người đều phát ra một tiếng rên nhẹ sung sướиɠ, "Tiên quân trừ yêu vất vả rồi, để ta hầu hạ người."

Nói xong Bảo Ngưu bèn chống tay lên bụng Y Khả Nhiễm, mông lắc lư trước sau, dươиɠ ѵậŧ trượt ra một đoạn lại cắm trở về, qυყ đầυ cực lớn bắt đầu va chạm rồi xuyên qua cổ tử ©υиɠ, Bảo Ngưu cảm nhận được bên trong cơ thể vừa ngứa lại vừa sướиɠ, tiếng rêи ɾỉ trầm thấp gợi cảm phát ra từ cổ họng y.

Y Khả Nhiễm đưa tay chộp lấy bờ ngực đầy đặn của Bảo Ngưu, hắn còn nhớ lần đầu tiên làm chuyện này phần lớn thịt trên người Bảo Ngưu đầu chắc nịch, nhưng không biết có phải do Bảo Ngưu bị hắn thao như phụ nữ nhiều lần hay không mà da thịt bắt đầu trở nên mềm mại, ví dụ như bộ ngực này vậy, nằm trong tay như một cục bột để hắn tùy tiện nắn bóp.

"Hưm, tiên quân thích vυ' ta sao?" Bảo Ngưu dựa cả người qua, đưa đầṳ ѵú đã cứng như đá tới bên môi Y Khả Nhiễm, hắn há miệng dùng răng từng chút gặm cắn, cái tay nhàn rỗi sờ lên dươиɠ ѵậŧ Bảo Ngưu tuốt mấy cái.

"Ưm!" Bảo Ngưu không thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ cỡ này lập tức bắn ra, dựa vào người hắn thở dốc.

Y Khả Nhiễm thấy y không còn sức nữa bèn trở mình đè người xuống phía dưới, bắt đầu như cây búa đóng lên cọc gỗ dùng dươиɠ ѵậŧ điên cuồng đỉnh vào tử ©υиɠ, Bảo Ngưu trong tức thì cất tiếng tuông đủ loại lời thô tục ra ngoài.

"Ưm a tiên quân, tiên quân thật mạnh mẽ thao ta nhanh tới vậy, ta không chịu nổi nữa, tử ©υиɠ sướиɠ quá ưm muốn bị dươиɠ ѵậŧ lớn làm lỏng aaaa"

"Bị dươиɠ ѵậŧ lớn thao thật sướиɠ ưm ưm aa... Nhiều ngày rồi không được ăn dươиɠ ѵậŧ lớn, ta là đồ dâʍ đãиɠ, thao ta, thao ta đi..." Bảo Ngưu tự kéo đầṳ ѵú của mình, dươиɠ ѵậŧ trước người cứng như sắt, thẳng tắp chọc lên bụng Y Khả Nhiễm.

"Đồ dâʍ đãиɠ, bắn cho ngươi đây." Y Khả Nhiễm đẩy eo bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt vào tử ©υиɠ, Bảo Ngưu cắn ngón tay lẩm bẩm: "Thật nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng, ta muốn mang thai, muốn có đứa con của tiên quân..."

Sau khi Y Khả Nhiễm bắn xong dươиɠ ѵậŧ vẫn còn hơi phấn chấn nửa cứng, hắn không rút ra mà để luôn đồ vật ấy trong thân thể ấm áp, bên tai đều là mấy lời "mang thai" linh tình của Bảo Ngưu, thấy vậy nhớ lại dường như trong lúc đối phương cao trào luôn nói những lời này, bèn hỏi: "Ngươi rất muốn có đời sau sao?"

Bảo Ngưu hoàn hồn nghe được câu hỏi này cũng không nghĩ ngợi đã gật đầu, "Muốn chứ, trẻ con rất đáng yêu."

Thọ mệnh phàm nhân chỉ có vài chục năm ngắn ngủi, dường như chuyện có đời sau kế thừa hương khói đã trở thành chuyện quan trọng nhất, tu giả đã bước vào nguyên anh kỳ như hắn muốn làm Bảo Ngưu có thai thật sự khó như phi thăng thành tiên vậy.

Khiến Bảo Ngưu mang thai? Sao hắn lại có thể có suy nghĩ này chứ? Y Khả Nhiễm cảm thấy tim mình đập liên hồi, vừa rồi hắn vậy mà tiếc nuối bản đã tới nguyên anh kỳ không cách nào khiến Bảo Ngưu có thai được, trong mắt tu giả như bọn họ thì tu vi mới là thứ quan trọng hơn cả đời sau.

Hắn từng gặp qua không ít tu giả vừa muốn thành tiên vừa muốn có đời sau, thế là bèn để lại con nối dõi ở trúc cơ kỳ, nhưng làm vậy thì về sau phần lớn đều không thể đi xa, dường như Thiên Đạo không thích những người có được con cái, sau khi lên tới kim đan thì không còn cách nào bước tiếp nữa.

"Tiên quân ngài sao vậy?" Bảo Ngưu thấy y đột nhiên im lặng trong lòng có hơi lo lắng.

Y Khả Nhiễm lắc đầu, "Không sao cả, chỉ là ta đã tới nguyên anh nên không có cách nào cho ngươi một đứa con được."

"Không hề gì, có thể ở cạnh tiên quân thì dù không có đời sau cũng không sao hết, ta đã nghĩ thông rồi, nếu không có tiên quân thì có khi tới giờ ta vẫn lẻ loi một mình. Huống hồ gì..." Bảo Ngưu ngượng ngùng cười, "Tiên quân hàng to xài tốt, ta cũng rất thích cảm giác hiện giờ."

"Ngươi thích ta sao?"

Bảo Ngưu sửng sốt, không rõ vì sao tiên quân lại hỏi vậy nhưng vẫn thành thật trả lời, "Thích chứ."

Y Khả Nhiễm lắc đầu, "Không phải là ngươi đang sùng bái với thân phận tu giả của ta, ý ta là ngươi thích con người của ta sao? Tựa như vợ chồng phàm nhân vậy."

Bảo Ngưu lắp bắp đáp: "Thích, thích, lúc trước ta vừa nhặt được tiên quân đã muốn tiên quân làm tướng công của ta."

Thọ mệnh phàm nhân nhiều lắm chỉ hơn 60 năm, mà chính mình tu hành lại lên tới ngàn năm, ở cạnh cùng đối phương thành vợ thành chồng 60 năm, cộng thêm ân tình giải chú này thì chưa chắc không thể, Y Khả Nhiễm dịu dàng cười: "Vậy được, sau này chúng ta sẽ là vợ chồng."