Vừa nhìn thấy khuôn mặt đó, tâm trí Vương Hân Duyệt căng thẳng đến mức đứt đoạn.
Cô hoảng loạn hét lên, bản năng sinh tồn khiến cô nhắm mắt thật chặt, dùng hết sức đẩy người phụ nữ kia ra, ôm đầu và lao xuống phía dưới bàn...
“Vừa rồi hình như có tiếng hét.”
Trên tầng tám, một nữ hộ sĩ đang tuần tra ấn vào chiếc vòng đen trên cổ tay, ra hiệu cho đồng đội giữ im lặng.
Một người đàn ông mặc thường phục cẩn thận lắng nghe, ngẩng đầu lên: “Là người ở trên tầng. Nếu các tầng có cùng bố cục, thì có lẽ tiếng động phát ra từ trạm hộ sĩ.”
Nữ y tá nheo mắt: “Tầng chín là do Tề Trà phụ trách, tiếng hét vừa rồi không phải của cậu ấy.”
“Cô nói mỗi tầng đều có hai hộ sĩ trực ban, có lẽ đó là người còn lại, cô ấy là người chơi sao?” Một thanh niên mặc áo bệnh nhân lam trắng chậm rãi hỏi.
Nữ y tá lắc đầu: “Thân phận người chơi đã được xác định rồi, đêm nay người trực ban cùng Tề Trà chỉ là một NPC bình thường, chẳng biết gì cả.” Giọng cô đầy sự khinh thường dành cho nhân vật trong trò chơi kinh dị này.
Người đàn ông mặc thường phục gãi đầu hỏi: “Có cần tôi lên xử lý Tề Trà không?”
Hắn vào vai người nhà bệnh nhân, không giống như nhân viên y tế, có thể tự do di chuyển trong bệnh viện.
Thanh niên mặc áo bệnh nhân lắc đầu: “Đừng vội, đây mới là đêm đầu tiên. Chúng ta cần điều tra rõ ràng trước khi hành động, đừng để thua trong phó bản này. Cậu vào vai ‘người nhà’, vẫn còn nhiều việc cần cậu làm.”
Người đàn ông mặc thường phục hơi khó chịu nhìn chằm chằm trần nhà, nhưng cuối cùng cũng nghe theo sự sắp xếp của đồng đội.
Thanh niên mặc áo bệnh nhân liếc nhìn hắn, nhắc nhở: “Kiểm soát cảm xúc của cậu. Bệnh viện tuyệt vọng sẽ phóng đại mọi cảm xúc tiêu cực, tìm mọi cách ô nhiễm cậu, biến cậu thành một trong số chúng. Nếu không muốn chết, hãy kiểm soát chính mình.”
“Tôi biết rồi.” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào đám hồn ma xung quanh, gương mặt lạnh lùng, cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình.
Nữ y tá nhìn vào ánh sáng đèn pin, nhạy bén nhận ra nó yếu đi không ít. Cô đột ngột ngẩng đầu nhìn đồng đội nói: “Có gì đó không ổn, ánh đèn yếu hơn ban đầu rất nhiều. Với tình hình này, có lẽ nó không thể kéo dài thêm nửa giờ. Nhiệm vụ này quả nhiên không dễ hoàn thành, chúng ta phải nhanh lên...”
Nữ y tá còn chưa kịp nói hết câu, đã nhận ra hai đồng đội của mình mang một vẻ hoảng sợ, mắt họ thẳng nhìn vào phía sau cô, không nhúc nhích.
Phía sau cô bỗng chợt lạnh, một luồng khí lạnh từ chân lan tỏa lên cơ thể, khiến cô không thể kiềm chế được sự run rẩy.
Cô chậm rãi quay đầu lại, một ngón tay lạnh lẽo trắng bệch từ trong bóng tối thò ra, nhẹ nhàng đặt lên vai cô...
.................
Cùng lúc đó, tại phòng bệnh 901.
Tề Trà nằm trên giường, ánh mắt tuyệt vọng hướng lên trần nhà: “Cậu có thể đừng ôm tôi mãi thế này không?”
“Ô ô ô, Trà Trà, tôi sợ lắm…”
Thiếu niên gầy yếu trong bộ đồ bệnh nhân đang khóc nức nở, đôi tay ôm chặt lấy eo cậu. Nước mắt lăn dài từ đôi mắt đẹp, gương mặt ngây thơ vì sợ hãi mà trở nên vô cùng đáng thương.
Chẳng những không ôm được đùi vàng, Tề Trà lại rước thêm một cái tên hay khóc nhè vào người!
Tề Trà không ngờ được rằng, sau khi tắt đèn, Cẩm Quỳ lại trở nên yếu đuối và nhát gan đến vậy!
【009, cậu ta có phải đang đùa giỡn tôi không? Mảnh vỡ của thần minh cũng bị rối loạn thần kinh à?】 Tề Trà có chút hoảng loạn hỏi.
Này còn phiền toái hơn cả buổi sáng khi cậu ta là kẻ điên!
009 giải thích: 【Mảnh vỡ thần minh khi đã hóa thành nhân loại cũng có thể bị rối loạn thần kinh. 】
【Biếи ŧɦái thì biếи ŧɦái, thế mà còn tự chỉnh thành rối loạn thần kinh, cậu ta vẫn là mảnh vỡ thần minh đấy chứ?】
Câu này 009 không trả lời, bởi vì Tề Trà là người được thần minh sủng ái. Chửi mắng thần minh của mình là điều bình thường, dù sao vị kia cũng sẽ không nổi giận, nhưng với trí tuệ nhân tạo thì khác, dễ dàng bị theo dõi.