Ngốc Tử

Chương 4: Như thế nào lại còn lớn hơn

Là… muốn đi tiểu, kêu chị, cái này…” Vãn Phong quả thực vô lực chống đỡ, đem quần hắn mặc vào luôn mãi nhắc nhở, “Không được cởϊ qυầи!”

Cuối cùng, nàng bổ sung thêm một câu, “Là khi nào muốn đi tiểu mới có thể cởϊ qυầи!”

Nam nhân ủy khuất mà nhìn nàng.

Cặp mắt đào hoa kia đế như là xoa vào một phen kim cương vụn, chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm người xem thời điểm, làm người hận không thể đem tâm móc ra tới đưa cho hắn.

Vãn Phong thật sự khó có thể tưởng tượng được nam nhân đẹp như thế này sao bị người ta ném ở trên núi.

“Anh chắc không phải là đột nhiên biến thành người ngốc, sau đó bị ba mẹ anh vứt bỏ đi?” Vãn Phong bỗng nhiên nghĩ như vậy, nhịn không được có điểm đau lòng, nàng duỗi tay sờ sờ mặt hắn, “Vậy anh quá đáng thương, về sau tôi sẽ chăm sóc anh giống như chăm sóc em trai, tôi sẽ hảo hảo chiếu cố anh.”

Nam nhân đem mặt hướng lòng bàn tay nàng nhích lại gần.

Vãn Phong cười, “Anh thích như vậy?”

Nàng lại duỗi thân ra một cái tay khác đặt ở hắn bên kia mặt hắn, nhìn hắn trong ánh mắt mang theo ý cười, “Không biết kêu anh cái gì, anh là từ trên núi nhặt được, về sau gọi anh là Đại Sơn được không?”

“Đại, Sơn.” Nàng một chữ một chữ niệm, “Vây sau này tôi sẽ gọi anh là Đại Sơn”

Nam nhân gật gật đầu, ngoan ngoãn mà lặp lại, “Đại, Sơn.”

“Đúng vậy, thật thông minh.” Vãn Phong sờ sờ mặt hắn, “Đại Sơn thật ngoan.”

“Chị, anh ta cũng kêu chị là chị, em gọi anh ta là cái gì a?” Trình Vũ nằm ở trên giường, hai con mắt quay tròn mà chuyển, "Anh ta có phải hay không muốn gọi em là anh trai?”

“Gọi em là anh trai? Tiểu hài tử.” Vãn Phong đi qua đi đánh mông Trình Vũ, “Mau đi ngủ nhanh.”

Nàng đem giường đệm sắp xếp tốt, đỡ nam nhân nằm xuống, “Ngoan ngoãn ngủ a, muốn đi tiểu liền kêu chị gái, kêu chị gái biết không?”

Nàng đem đèn tắt, bò đến bên giường em trai Trình Vũ, chuẩn bị ngủ.

Nam nhân lại đột nhiên đứng lên, đi theo nàng tới giường của Trình Vũ, bò đến phía sau nàng.

“Không, anh qua bên kia ngủ.” Vãn Phong đẩy hắn.

Vãn Phong không chịu được, hôm nay cả ngày đều bận rộn dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo nấu cơm, nàng mỗi ngày đều thật là mỏi mệt, đêm nay vì đút hắn ăn cơm, còn thay chăn đệm nửa giờ.

Giờ phút này, cả người đều mệt mỏi.

Nàng xuống giường, dắt tay nam nhân trở lại trên giường chính mình, đem người ấn ở trên giường, chính mình cũng cởi giày lên giường, giống như em bé mà vỗ phía sau lưng hắn, “Ngoan, ngủ a, chị gái ru ngươi ngủ.”

Không biết qua bao lâu, Vãn Phong ngủ rồi, cánh tay còn ôm lấy đầu nam nhân.

Ngày hôm sau, gà gáy một khắc, Vãn Phong nhanh chóng rời giường, cũng gọi em trai rời giường đi tiểu, sau đó đem mễ đào phóng vào trong nồi, gọi Trình Vũ đi nhóm lửa.

Còn lại nàng đỡ Đại Sơn, ở trong phòng cho hắn tìm cái thùng nhỏ, làm hắn đi tiểu.

Nam nhân vẫn luôn không có tiểu ra.

Vãn Phong nóng nảy, lại lo lắng nàng đợi lát nữa một vội lên, hắn lại đái dầm.

Suy nghĩ một lát, duỗi tay nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mềm mại của hắn, nhắm ngay bồn cầu cho hắn mau chóng tiểu ra.

“Ngoan, đi tiểu.”

Dươиɠ ѵậŧ hắn bị tay nhỏ mềm mại sờ vào, không lâu một hồi liền ngạnh lên.

Vãn Phong rất xấu hổ, nhìn hắn một cái, nam nhân cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia đối diện nhìn nàng.

Vãn Phong bị anh xem đến sắc mặt đỏ bừng.

“…Anh có nuốn tiểu hay không, như thế nào… Còn phồng to như vậy.”

Nàng nhéo nhéo đằng trước dươиɠ ѵậŧ, không nghĩ tới dươиɠ ѵậŧ bắn một chút, nam nhân biểu tình cũng có biến hóa, hắn lông mày nhăn lại, tựa hồ có chút khó chịu, nhìn chằm chằm dươиɠ ѵậŧ của mình một lát, bỗng nhiên thân thể run run, tiểu ra tới.

Vãn Phong chạy nhanh lấy thùng tiếp theo.

Chờ nam nhân tiểu xong, tìm khăn giấy cho hắn lau, đem hắn mặc quần thật tốt, lại đi giặt sạch khăn lông cho hắn lau mặt.

Vãn Phong đem nước đổi, khi tiến vào phòng, liền thấy nam nhân đã kéo quần xuống, trần trụi mông đứng ở trong phòng.

Hắn cúi đầu vươn tay, học bộ dáng vừa rồi của Vãn Phong.

Ở… niết dươиɠ ѵậŧ của chính mình.

Vãn Phong cả khuôn mặt đều đỏ đến lợi hại, ném thùng nước cùng khăn lông, vọt vào đi liền đem cửa đóng lại.