Ngốc Tử

Chương 2: Nam nhân này bị ngốc

Cha mẹ Vãn Phong mỗi ngày khi trời vừa mới hửng sáng liền sẽ đi lên núi hái nấm, sau đó lái xe đi vào trong thành đem nấm bán, hôm nay trời chưa có sáng đã lên trên núi, nấm không bán được, lại nhặt được một nam nhân.

Còn tưởng rằng là người chết, phí nửa ngày công sức mới đem người trở về.

Nhưng là... Nhìn nam nhân giống như là cái kẻ có tiền.

Cha mẹ Vãn Phong suy nghĩ đơn thuần, trong nhà một trai một gái, con gái năm trước đã thi vào đại học, bởi vì trong nhà nghèo làm thế nào cũng không khá giả được, con trai mới lớn như vậy, cưới vợ tiền cũng đến tồn, nếu lúc này cứu kẻ có tiền hay không có thể ... Tri ân báo đáp cho bọn họ, cho bọn họ một chút tiền a!!!

Vì thế, cha mẹ Vãn Phong liền lao lực đem người trở về nhà.

Đáng tiếc là, lão bác sĩ trong núi nhìn nửa ngày, không đem người đánh thức thì không nói, còn chỉ vào trên cổ nam nhân có mấy cái lỗ kim nói, "Người này chắc là bị đánh một loại dược gì đó sau đó liền bị người ta đem quăng lên núi."

Cha mẹ Vãn Phong vội vàng hỏi, "Ông có biết kia nào cậu ta mới tỉnh lại hay không?"

"Khó mà nói được, các người có thể cho người dùng xe chở cậu ta vào trong thành để xem sao." Lão bác sĩ sờ sờ râu, "Có hô hấp, tim cũng đập bình thường, xem ra cũng chính là cái dược kia có tác dụng, nếu không liền chờ từ từ mà xem, thời gian tới khả năng cậu ta liền tỉnh lại."

Cha mẹ Vãn Phong đành phải tiễn lão bác sĩ, lại dặn dò Vãn Phong nhìn người, còn lại bọn họ đi ra cửa tống cổ đám người xem náo nhiệt kia đuổi đi.

Vãn Phong nhìn chằm chằm em trai mình đang làm bài tập, lúc sau mới đứng dậy hướng phòng chính mình đi lên giường để lấy chiếc ná, chuẩn bị dụng cụ để một hồi mang em trai đi ra ngoài săn chim sẻ.

Sau khi nàng lấy ra ná, nhịn không được mà phóng tầm mắt lên trên giường.

Nam nhân một thân mặc một bộ tây trang màu xám nhạt, đem thân hình anh ta phác hoạ đến cao lớn đĩnh bạt, chân dài eo thon, nằm ở trên giường Vãn Phong 1 mét 8, chân còn dư thò ra bên ngoài.

Giày da có chút bùn dơ, nhưng không khó coi lắm xem ra cặp giày kia quá chói lọi đi.

Anh rủ tay ở hai bên sườn, lộ ra cổ tay mang một chiếc đồng hồ, ai cũng đều có thể nhìn ra được chiếc đồng hồ kia có giá trị xa xỉ, bởi vì... Mặt trên còn dát vàng a.

Quả nhiên là kẻ có tiền.

Ánh mắt nàng lại dời về phía trên mặt anh.

Tuy rằng đã nhắm hai mắt, nhưng từ hình dáng liền có thể nhìn ra, người này lớn lên phi thường đẹp, mi dài còn cong lên, mũi cực cao, bờ môi của anh đã biến thành màu tím, như là bị trúng độc, nhưng hình dáng đôi môi kia vẫn rất xinh đẹp.

Vãn Phong tò mò mà đánh giá anh, không rõ anh vì cái gì sẽ té xỉu ở trên núi, người đẹp như vậy, không nên xuất hiện ở trong TV giống minh tinh sao?

Hơn nữa, anh té xỉu ở chổ kia không biết đã bao lâu, như thế nào đến bây giờ đều không có bạn bè cùng người nhà tới tìm anh?

Vãn Phong nhìn chằm chằm anh lại nhìn một lát, bỗng nhiên liền thấy môi mỏng của nam nhân giật giật.

Ánh mắt nàng sáng lên, hình như anh muốn tỉnh?

Nàng thò đầu lại gần, nhìn chằm chằm đôi mắt nam nhân xem, hai mắt anh run run mở ra.

Là một đôi mắt cực kỳ mê người, mắt đào hoa, lông mi thật là dài.

Nam nhân chớp mắt vài lần, rốt cuộc mở mắt ra.

"Anh tỉnh?" Vãn Phong thò đầu lại gần hỏi.

Nàng lần đầu tiên thấy nam nhân đẹp trai như vậy, nhịn không được nhìn anh thêm vài lần nữa.

Nam nhân nghe thấy âm thanh, ánh mắt nhìn qua.

Một đôi mắt đào hoa có cảm xúc, tò mò, ủy khuất, sợ hãi, còn có chút khác.

Không đợi Vãn Phong thấy rõ, nam nhân đã mở miệng, mang theo một tia sợ hãi cùng bất an, "... Chị ơi?"

Vãn Phong kinh ngạc mà trừng mắt nhìn anh, "Chị?"

Anh ta vì cái gì mà muốn kêu nàng là chị gái?

Nàng thoạt nhìn rõ ràng nhỏ tuổi hơn anh a!

Nam nhân nhút nhát mà rụt rè một chút, thử thăm dò lại lần nữa mở miệng, "... Dì ơi?"

Vãn Phong kinh ngạc mà hô lên, "Dì?!"

Nam nhân cúi đầu suy nghĩ một lát, ngẩng đầu nhìn Vãn Phong, "... Mẹ ơi?"

Vãn Phong hoàn toàn sợ ngây người.

Nam nhân này hẳn là bị ngốc đi!