Lý Lạc Hàn nhìn thấy phân thân của mình đứng thẳng, và vặn vẹo một cách khó chịu. Tần Phong cười đưa tay đánh một cái, không ngờ nghe thấy cậu kêu lên một tiếng.
Dưới phân thân thẳng đứng có vệt nước sáng, Tần Phong cong ngón tay xoa tròn... Sự mềm mại không chút nam tính làm đầu ngón tay anh ấm áp...
"Hừ..." Lý Lạc Hàn không khỏi rêи ɾỉ một tiếng.
"Hừ. . . Thật là một thân thể da^ʍ mỹ!"
Những ngón tay thon dài tiếp tục chậm rãi vuốt ve khe hở giữa hai chân, một lúc sau lòng bàn tay đã ướt đẫm.
"Thật là, tay của tôi đều ướt rồi này..." Tần Phong vừa nói, ngón tay vừa lấp loáng đưa vào đôi môi đang sưng đỏ. Lý Lạc Hàn ngoan ngoãn để ngón tay của hắn xâm nhập vào trong miệng của mình mà đùa giỡn, không ai quan tâm đến phần thân dưới trống rỗng và đầṳ ѵú sắc nhọn của cậu, cậu lấy tay chạm vào đầṳ ѵú, nhưng Tần Phong đã tàn nhẫn lấy chúng xuống.
"Không được! Cậu không hiểu sao? Tối nay Cậu không được chạm vào bất cứ thứ gì. Đây là hình phạt..."
Đầu lưỡi hắn quấn lấy vành tai của cậu, vừa cắn vừa nói, không ngờ lại thấy khóe mắt Lý Lạc Hàn ướŧ áŧ, khổ sở cầu xin: "Ô ô... đừng..."
Tần Phong cúi đầu mặc kệ, hắn không cho cậu bất kỳ an ủi nào, dùng ngón tay thon dài vén áo sơ mi trắng của cậu lên, trên khuôn ngực trắng nõn lưu lại vết đỏ, nhưng chỉ để lại giữa hai điểm hồng nhuận.
Lý Lạc Hàn cảm thấy khó chịu và muốn đến gần anh ta, nhưng Tần Phong lại hung ác lùi lại. Anh không chạm vào bất cứ nơi nào, mà chỉ giương mắt nhìn người đàn cậu bất lực.
Đầṳ ѵú quen bị mυ'ŧ đế đáng thương trở nên cứng ngắc nhô ra, hình ảnh hai điểm hồng nhuận non nớt cô đơn không ai vuốt ve, bàn tay vươn ra cũng bị tàn nhẫn đẩy ra, Lý Lạc Hàn đau đến nức nở, khuôn mặt nhuốm đầy du͙© vọиɠ thật xinh đẹp bất thường, toàn thân phát ra một màu hồng mê hoặc.
"Hừm. . . . . . . . . . . . " Hoa huyệt đã được huấn luyện bắt đầu tràn ra, Tần Phong nửa người dưới hưng phấn thẳng tắp mà nhìn.
Thở hổn hển, hắn xé toạc chiếc áo sơ mi mỏng không thể che giấu được cảnh xuân trên người của Lý Lạc Hàn, nhanh chóng cởi bỏ quần áo của chính mình, lộ ra hạ thân cao hứng, nhấc đôi chân thon thả lên, thân thể cường tráng hướng thẳng mà đi vào trong lỗ hẹp.
"A ——" Lý Lạc Hàn không kiên nhẫn ngẩng cổ lên, dùng đầu ngón tay nắm lấy bả vai Tần Phong, rêи ɾỉ: "Đau quá... đau quá... nhẹ một chút... a ——"
Thứ đáp lại cậu là dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ đâm vào giữa hai chân, mỗi lần như vậy thì toàn bộ phần gốc đều ngập trong thịt mềm cùng với lỗ hoa bị rút ra.
"A... đừng... haha..." Lý Lạc Hàn đau khổ lắc cái đầu đầy mồ hôi, mồ hôi lẫn nước mắt rơi xuống tóc, âʍ ɦộ nhỏ hẹp của cậu chịu không nổi thô bạo giao hợp như vậy.
"Lần sau, tránh xa tất cả đàn ông, không được, cả phụ nữ nữa, chỉ được ở gần tôi, biết không?" Tần Phong tốt bụng dừng động tác, nói ra điều kiện.
"Vô... Ta biết ta biết... Yêu phong nhất..." Giọng nói khàn khàn xuyên qua màng nhĩ, cậu vội vàng gật đầu đáp lại, hàng mi dài đẫm lệ, thật đáng thương.
Tần Phong lúc này mới hài lòng nhếch lên khóe miệng, nhanh chóng thọc vào lỗ hoa vừa mới được nghỉ ngơi.
"Hừ... ha... a..." Lý Lạc Hàn lúc đầu còn đang cau mày đột nhiên cảm thấy toàn thân tê dại, không biết có phải bởi vì trước đó bị du͙© vọиɠ tra tấn dài dằng dặc hay không . Rồi phân thân của cậu bắn phát súng trắng đầu tiên trong ngày, rồi từ từ nó rơi xuống nhẹ nhàng.
Lỗ hoa siết chặt một hồi, Tần Phong nhanh chóng đâm vào mấy chục lần, gầm nhẹ một tiếng, đem hạt giống thiêu đốt cắm sâu vào chỗ sâu nhất của cậu. Lý Lạc Hàn run lên và bám chặt vào cơ thể Tần Phong.
Sau khi đạt được cực khoái, Tần Phong ôm Lý Lạc Hàn đi vào phòng tắm, hai người cùng nhau tiến vào bồn tắm, dội nước ấm.
Bồn tắm lớn có thể chứa bốn năm người cũng chậm đầy, Lý Lạc Hàn yếu ớt dựa vào bồn tắm, nửa thân dưới sưng đỏ khi chạm vào nước ấm thì cậu phát ra tiếng thút thít và run rẩy. Mở rộng đôi chân trắng nõn của Lý Lạc Hàn, nâng mông của cậu lên, để cậu ngồi ở trên đùi hắn, Lý Lạc Hàn yếu ớt ngửa người ra sau, lộ ra hạ thân dâʍ đãиɠ, lỗ huyệt sưng đỏ mềm mại, thỉnh thoảng lại nhả ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở sâu bên trong âʍ ɦộ.
Tần Phong nâng chiếc cằm nhọn, vô cùng hài lòng hôn cậu một cái thật sâu, đầu ngón tay móc một bên núʍ ѵú nhỏ, xoay tròn kéo kéo.
Đầṳ ѵú sưng tấy cuối cùng cũng được giải tỏa, Lý Lạc Hàn thoải mái rêи ɾỉ, cơ thể yếu ớt lại đứng thẳng, lỗ hoa càng lộ ra.
Đẩy cánh hoa sưng đỏ sang một bên, vết sưng đỏ tươi, sưng tấy ướŧ áŧ, Tần Phong thích trêu chọc cậu nhất.
Van phun nước mở ra không lớn lắm, nước trong bồn tắm lúc này cũng dần dần lấp đầy hông, Tần Phong đóng van phun nước lại, nhấc vòi hoa sen ở một bên lên, rửa sạch dấu hickey trước ngực. Cột nước nhỏ xíu kí©ɧ ŧɧí©ɧ mạnh mẽ đầu nhũ hoa trên cơ thể bé nhỏ khiến chúng càng dựng đứng hơn.
Cột nước tiếp tục đi xuống, xuyên qua phân thân dựng đứng, khiến cho Lý Lạc Hàn thoải mái run lên, sau đó đi tới lỗ huyệt sáng lấp lánh, đẩy môi hoa còn đang phun ra nước, cột nước trực tiếp đánh vào nơi đó, như thể âʍ ѵậŧ bị sưng đang ngâm trong nước.
"A ——" tia nước mạnh mẽ đánh vào nơi thẹn thùng ở hạ thể, Lý Lạc Hàn không tự chủ được hét lớn giãy giụa.
“Đừng nhúc nhích!” Tần Phong chống người lên, đến gần khuôn mặt kiều diễm của Lý Lạc Hàn, mà ra lạnh.
Lý Lạc Hàn thút thít như một con mèo con, nhìn Tần Phong, và ngừng di chuyển. Cậu yêu hắn... Trong yến tiệc bị mấy ánh mắt ác ý nhìn chằm chằm, cậu rất khó chịu, liền đứng ở cửa ra vào chờ Tần Phong nhanh chóng đi tới, muốn động vào cậu, liền bị hắn nhìn thấy.
Cột nước vẫn luôn cọ rửa nơi đó, thỉnh thoảng lên xuống nhẹ, lập tức một cảm giác ngứa ran xuyên thấu tứ chi từ hạ thể.
“Ha hah…” Cậu vươn hai tay nắm chặt thành bồn tắm, lắc lắc mái tóc mềm mại ướt sũng của mình.
Lý Lạc Hàn toàn thân đỏ bừng, làm cho hắn không cách nào bỏ xuống. Hắn dùng một tay vuốt ve thân thể cậu bừa bãi, tay kia cầm vòi sen nhất quyết đòi rửa ở đó.
"A... thật kỳ quái... thật thoải mái..." Mỹ nhân toàn thân phía dưới tê dại dần dần mở rộng, đầu tựa như không thể suy nghĩ gì được nữa.
"Ha... a... không ..."
Theo giác quan mở rộng vô tận, hai chân theo bản năng muốn khép lại với nhau, Tần Phong vội vàng nửa đứng dậy ấn hai chân xuống, cột nước vẫn đều đặn gột rửa ở đó.
"A...đừng—a——" Toàn thân run rẩy mà cuống hồng bắn ra một dòng dịch đυ.c, hoa huyệt cũng phun ra một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ dù không bị người chạm vào. Cơ thể không chịu nổi ưỡn về phía trước, nửa thân dưới của cậu muốn trốn thoát khỏi cột nước tàn nhẫn lao tới, nhưng lại bị Tần Phong đè chặt, không thể động đậy.
"Oa... Mệt quá... tha cho tôi..." Lý Lạc Hàn kêu lên, thân trên không ngừng vặn vẹo, nhưng vẫn không thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ của thân dưới, khi cậu đạt đến cao trào, thân thể phủ một lớp màu hồng mềm nhũn mà ngã vào thành bồn tắm, không ngừng run rẫy.
Tần Phong sau đó tắt vòi hoa sen, mở van nước, đổ nước ấm vào. Ôm lấy thân thể có chút run rẩy của Lý Lạc Hàn, hắn sờ đến lỗ hoa đáng thương kia.
Ngón tay vừa chạm vào chỗ đó, Lý Lạc Hàn theo bản năng lui về phía sau, nhắm lại đôi mắt ướŧ áŧ lẩm bẩm: "Không được nữa. . . "
Khoảng cách gần như vậy làm sao có thể trốn thoát, nhưng Tần Phong cũng không tra tấn hắn nữa, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu da thịt non mềm bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ kịch liệt.