Chờ Đến Hoàng Hôn

Chương 75

Chương 75

Bùi Tang Du ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của anh, đèn trong phòng khách vẫn chưa bật, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ mờ nhạt chiếu vào. Phần lớn khuôn mặt của anh đều ẩn trong bóng tối, toàn bộ đường nét có vẻ rất sâu nhưng biểu cảm cũng bị ẩn đi.

Chỉ có đôi mắt đen láy đó đang nhìn thẳng vào cô, giống như một vòng xoáy, cố gắng kéo người ta vào thật chặt.

Bùi Tang Du bị lời nói của anh đóng đinh tại chỗ.

"Sao cậu đối xử tốt với tôi như vậy?"

Ý là anh đã phát hiện ra mình đang lừa dối người khác?

Không phải tất cả các chàng trai đều rất lo lắng sao?

Anh có thể nhận ra điều này không?

Đợi đã, đừng hoảng sợ, đây nhất định là thủ đoạn để lừa gạt cô.

Bùi Tang Du lắc đầu, giả vờ vô tội khẽ thở dài: "Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì."

Dừng một chút, cô cố gắng che đậy nói: "Tôi đối với cậu tốt chỗ nào? Tôi hại cậu ngủ không ngon, nửa đêm chạy ra ngoài tìm người, xưa nay có lẽ chỉ chết đi mới xin lỗi hết được."

Nói xong, cô cũng không dám làm gì, cô chỉ có thể giao tiếp bằng mắt với anh vì cô sợ sẽ rò rỉ manh mối.

Chu Cẩn Xuyên tiến lại gần, hơi thở phả vào mặt cô.

Anh dứt khoát nói: "Tôi đã nhìn ra, cậu thay một con cá vàng mới."

Bùi Tang Du ngơ ngác nhìn anh, chỉ cách đó vài thước.

Anh thông minh đến mức có thể nhận ra sự khác biệt chỉ sau vài phút ở nhà.

Cô chỉ không ngờ anh thẳng thắn chỉ ra mà không nói lời nặng nề nào, vậy chẳng phải nếu cô ngồi xổm bên ao câu cá như một kẻ ngốc suốt hai tiếng đồng hồ thì cũng vô ích sao?

Cô cảm thấy rất tức giận khi nghĩ đến những điều ngu ngốc như vậy trong thời tiết lạnh lẽo và đầy gió.

Cảm giác như một nỗ lực hết sức lãng phí.

Cô cong môi dưới, giọng điệu hung dữ: "Cậu có thể tôn trọng thành quả lao động của tôi không? Giả vờ như không biết có khó không?"

Thực ra, hơn hết là cô cảm thấy ngượng ngùng và có một loại cảm giác khó chịu.

Bùi Tang Du rất giỏi ăn miếng trả miếng, nhưng lại không thể xử lý được những lời biết ơn của đối phương.

Có lẽ trong lòng anh cũng có chút kiêu ngạo.

"Đừng tức giận, tôi hiểu rồi." Chu Cẩn Xuyên đưa tay nhéo khuôn mặt tức giận của cô: "Tôi rất vui."

Nhiều lần anh nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh đều muốn động tay nhưng lần này anh không nhịn nữa, anh chạm vào nó bằng những ngón tay của mình.

Nó mềm đến không ngờ, làn da mỏng đến mức anh có thể vắt nước ra khỏi nó.

Vẻ kiêu ngạo của Bùi Tang Du trong nháy mắt biến mất, thay vào đó là vẻ mặt căng thẳng và không dám cử động.

Sau khi nhận ra ngón tay của mình đặt trên má cô, anh khẽ thở dài.

Tối nay anh thực sự rất kỳ lạ.

Chu Cẩn Xuyên nheo mắt lại hỏi: "Cậu còn chưa trả lời vấn đề của tôi, sao cậu lại tốt với tôi như vậy?"

Bùi Tang Du bị ánh mắt thẳng thắn của anh làm cho choáng ngợp, cô thấp giọng nói: "Không phải chỉ là mua cá thôi sao?? Không ai đối xử tốt với cậu à?"

"Không ai quan tâm tôi nhiều như vậy." Chu Cẩn Xuyên nói.

Đây là sự thật, thực sự là không có ai.

Từ khi anh còn nhỏ, gia đình anh đã nhận được nền giáo dục ưu tú nghiêm ngặt từ trên xuống dưới, mục đích đặt lên hàng đầu trong mọi việc, điều này dường như rất thực dụng.

Người anh lớn lên cùng anh tuy chân thành nhưng anh ấy vẫn là con trai, không phải người chu đáo như vậy, dù hai năm qua sức khỏe không được tốt nhưng thỉnh thoảng anh ấy cũng chỉ đưa anh đi ăn và trò chuyện.

Không ai đủ tỉ mỉ để lãng phí rất nhiều tiền vào một con cá chết.

Bùi Tang Du thở dài nói ra sự thật: "Tôi không muốn cậu buồn. Đó là những gì Cố Dư để lại cho cậu. Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi."

Chu Cẩn Xuyên hỏi: "Cậu quan tâm đến cảm xúc của tôi rất nhiều."

"Cậu không phải là người bạn tốt quan trọng nhất sao cậu đã yêu cầu tôi đặt cậu lên hàng đầu mà? Học hỏi đi lấy tôi làm gương nè."

Bùi Tang Du hất cằm thành thật nói ra sự thật trong lòng mình.

Trong đầu cô định bổ sung thêm một câu, không phải lúc nào cũng coi người khác là vật thay thế, nhưng nghĩ thôi cũng thấy kỳ lạ nên cô nuốt trở lại.

Chu Cẩn Xuyên: "…"

Chu Cẩn Xuyên thật sự không biết phải làm sao với cô, anh cảm thấy hành động của mình gần như rất rõ ràng, nhưng nhìn vào mắt cô, thật sự không có một tia hưng phấn hay quyến rũ nào cả.

Nếu chúng ta nói về nó xa hơn nữa, có lẽ bây giờ nó sẽ phá vỡ sự cân bằng mong manh mà thôi.

Cuối cùng, anh bất đắc dĩ cười: "Tôi học được."

Hai người nhìn nhau, mỗi người đều có suy nghĩ riêng, trầm mặc mấy giây.

Bùi Tang Du chậm rãi nhớ lại, từ trong túi móc ra con cá vàng chết đưa ra, giọng điệu chua chát: "Vậy thì tìm một nơi chôn con này đi. Vốn tôi vốn định bí mật chôn nó trong sân, nhưng không ngờ cậu… Đôi mắt cậu thật sắc bén. Cậu nhất định phải nhìn chúng nhiều lần trong ngày mới có thể nhận ra sự khác biệt trong nháy mắt."

Chu Cẩn Xuyên cầm lấy nó và đặt nó lên bàn cà phê, giải thích: "Tôi đã từng nhìn chằm chằm vào nó khi tôi mất ngủ. Nếu cậu nhìn lâu cậu cũng có thể nhận ra sự khác biệt sau một thời gian dài."

"Nếu tôi biết rõ hơn, tôi đã không đi câu cá. Tay tôi đều nhăn nheo hết rồi." Bùi Tang Du giơ những đầu ngón tay nhăn nheo lên sau khi ngâm mình trong hai giờ để cho anh xem.

Anh để ý thấy đối phương đang nhìn mình, chợt nhận ra cô dường như đang làm nũng, cô cảm thấy xấu hổ không thể giải thích được.

Cô phản ứng chậm rãi, muốn rút tay lại nhưng cổ tay đã bị Chu Cẩn Xuyên tóm lấy.

Những ngón tay ấm áp của thiếu niên vuốt ve đầu ngón tay cô, như muốn vuốt phẳng từng nếp nhăn.

Thời gian lại trở nên tĩnh lặng.

Bùi Tang Du chậm rãi chớp mắt, nghĩ lại.