Chương 50
Bùi Tang Du nói một câu đơn giản thô bạo như vậy, trực tiếp nổ tung căn phòng đang yên tĩnh mấy giây, không ai lên tiếng.
Cô còn vui vẻ nghĩ, mình thật lợi hại, lập tức giải quyết được toàn bộ phiền phức.
Cô nhìn qua bên cạnh, thấy Chu Cẩn Xuyên đầy ẩn ý nhìn cô, biểu cảm mười phần phức tạp.
Nhìn thấy những biểu hiện có phần không nói nên lời này, năng lượng vui vẻ của Bùi Tang Du bị loãng đi, trong giây lát cô có chút bối rối.
Thật là một hành động tốt, đây không phải một lần cho tất cả sao, cậu không khen tôi thì thôi còn lộ ra biểu cảm quỷ quái này làm gì!
Cô ôm lấy dây đeo túi xách, nhỏ giọng thăm dò hỏi: "Dì ơi, lời này của con, dì có hài lòng không? Nếu dì không hài lòng, con sẽ nói cách khác."
Thái độ của cô khá tốt, dịch vụ hậu mãi cũng khá tốt.
Thấy qua sóng to gió lớn, Tần Cảnh không nói nên lời, muốn đưa tay uống một ngụm nước, mới phát hiện lòng hiếu khách của chủ nhân quả thực quá khủng khϊếp, ngay cả một cái ly cũng không cho.
Cuối cùng, bà ấy chỉ từ từ gật đầu: "Có khí chất là được rồi."
Bùi Tang Du cười cười, vẻ mặt xinh đẹp tươi sáng nói: "Vậy hai người đừng vì con mà cãi nhau, tổn thương hòa khí sẽ không tốt."
Sau khi nói xong, cô gọn gàng đeo trên lưng túi xách, đi về cửa: "Vậy, con đi đây, tạm biệt hai người, cuối tuần vui vẻ."
Bộ dạng khí chất tràn đầy, hoàn toàn không nhìn ra một giây vừa rồi thất tình bi thương.
Ai không biết, còn cho rằng cô mới là tra nữ đùa giỡn tình cảm người khác.
Chờ đến khi người ở cửa biến mất, dáng vẻ đoan trang của Tần Cảnh cũng không chống đỡ nổi nữa, cúi đầu không nhịn được cười.
Sau khi năng lượng đó qua đi, bà ấy mới ngẩng đầu nhìn con trai của mình, giọng điệu trêu chọc nói.
"Chu Cẩn Xuyên, con cũng có ngày hôm nay."
Chu Cẩn Xuyên sải bước đi tới một cái sô pha khác ngồi xuống, người dựa vào lưng ghế, cầm điện thoại di động vừa nhắn tin vừa thuận miệng hỏi: "Con thế nào?"
【YYJDGY】: Tìm một chỗ chờ tôi, rất nhanh.
【Hoàng Hôn】: Tại sao?
【YYJDGY】: Đợt lát nữa chúng ta nói chuyện.
Tần Cảnh thấy bộ dạng đang gõ chữ của anh, nhẹ nhàng trêu chọc: "Vội vàng an ủi bạn gái nhỏ sao, người ta so với con còn xử lý chuyện tốt hơn, là một đứa trẻ tốt."
Giọng điệu châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ này của bà ấy cứ châm chọc anh.
Chu Cẩn Xuyên ném điện thoại sang một bên, nâng cằm nhìn bà ấy, lạnh lùng nói: "Mẹ đi đường xa tới đây, chỉ để nói mấy câu kỳ quặc này thôi sao? Gần đây việc kinh doanh của công ty trượt dốc không có gì để làm, phải không? Không được thì chuyển nghề sớm một chút đi."
"Mẹ muốn nhắc nhở con nên về nhà, sống ở đây suốt ngày như thế sao, lộn xộn không ai quét dọn."
Tần Cảnh nhìn qua cái bàn lộn xộn, còn có một ít chai rượu rỗng, chưa kịp dọn dẹp lộn xộn lung tung trên bàn, liếc mắt một cái đã nhìn ra được bình thường anh sống không tốt lành gì.
Chu Cẩn Xuyên nghe ra ý tứ trong lời nói của bà ấy, nhưng anh không tiếp lời.
"Về nhà đi học bao xa, ở đây rất gần trường trung học, chạy bộ hai phút."
Tần Cảnh đấu trí đấu dũng với anh cũng không phải ngày một ngày hai, không quanh co lòng vòng nữa, trực tiếp nói rõ: "Con biết mẹ không phải đang nói chuyện nhà cửa, còn chưa hiểu rõ?"
Đây chính là đem lời nói bày ra ngoài mặt, nhất định phải nói rõ ràng với anh.
Chu Cẩn Xuyên không còn thờ ơ nữa, ngữ khí trở nên nghiêm túc: "Mẹ muốn con nói bao nhiêu lần, con đã quyết định rồi, sẽ không thay đổi."
"Vậy con muốn mẹ giải thích bao nhiêu lần, con một lòng muốn học luật, học xong thì có thể làm gì? Cố Dư đã tự sát, những kẻ bắt nạt thằng bé không bị trừng phạt."
Nói đến đây, ngữ khí của Tần Cảnh trở nên kích động không thể khống chế: "Nếu mẹ biết Cố Dư ảnh hưởng lớn đến con như vậy, ngay từ đầu mẹ đã không giúp con đưa thằng bé vào Lễ Gia!"
Chu Cẩn Xuyên nhếch môi: "Con cũng rất hối hận."
"Chu Cẩn Xuyên, bình thường con chăm sóc bạn con mẹ cũng chưa từng nói gì, ai muốn chuyển trường mẹ đều quay đầu giúp con xử lý? Mẹ không nợ con cái gì, đúng không? Mẹ và ba con có một mong đợi ở con: học kinh tế và quản lý, sau đó tiếp quản gia đình, yêu cầu đơn giản như vậy, rất khó sao?"
Những cuộc cãi vã như vậy đã được thay phiên nhau nhiều lần.
Mỗi lần đều là một kết cục như xe cộ lảo đảo qua lại, tương đối không có ý nghĩa.
Cũng không muốn cãi nhau với bà ấy nữa, Chu Cẩn Xuyên ngước mắt nhìn bà ấy, dịu giọng nói: "Mẹ, con không phải máy móc, hai người nhập mệnh lệnh thì phải chấp hành. Con có sự kiên trì của con, cũng có mục tiêu của con, thực sự không thể thay đổi, con xin lỗi."
Bầu không khí ngưng trệ trong chớp mắt.
Tần Cảnh nhìn anh, cuối cùng cũng lộ ra át chủ bài, châm chọc nói: "Bây giờ lại thêm một gánh nặng, Bùi Tang Du đúng không? Lúc trước con bảo Phạm Đồng chuyển trường, mẹ hỏi con vài câu, có phải thằng bé bắt nạt Bùi Tang Du không? Mẹ của Bùi Tang Du chính miệng thừa nhận cố ý gϊếŧ người, bây giờ bản án ở Giang Châu còn chưa công bố, nhưng đó là bản án nghiêm khắc hoặc án tử hình treo. Thế nào, cái này con cũng muốn cứu? Khi con học luật trở về, người cũng đã biến mất. Chu Cẩn Xuyên, khi nào con mới có thể thu hồi sự đồng cảm của mình đây."
"Mẹ điều tra cô ấy?" Chu Cẩn Xuyên nhíu mày.
"Nếu mẹ thật sự cẩn thận điều tra, vừa gặp mặt mẹ có thể phản ứng lại không?" Tần Cảnh nhẹ nhàng nhìn anh một cái, nhẹ giọng nói: "Hơn nữa, con cho rằng ông ngoại cô bé ăn chay sao, Bùi Thanh Tuyền muốn tiêu tiền thì làm gì không tìm được luật sư giỏi? Ông ấy cần con à?"
Mọi chuyện đã được tính qua rồi đúng không.
Người trưởng thành tàn nhẫn đạo đức giả.
Trên người Chu Cẩn Xuyên thu lại chút sắc bén lại lộ ra, thản nhiên nói: "Con học luật không liên quan gì đến cô ấy, đây không phải là chuyện hai năm trước đã quyết định rồi sao, lúc ấy con không quen biết cô ấy."