Chờ Đến Hoàng Hôn

Chương 1.1

Chương 1-1

......

Một tiếng huýt sáo làm gián đoạn cuộc trò chuyện.

Khiến cho Bùi Tang Du hấp dẫn chú ý, quay đầu lại.

Trong đám người kia có người ở giữa hất cằm với cô: "Không mặc đồng phục học sinh, học sinh chuyển trường mới tới sao? Lớp nào?"

"Lớp bảy." Bùi Tang Du nói.

Cậu bạn đầu đinh trên miệng ngậm bịch sữa vừa mới mở, từ trên xuống dưới đánh giá cô.

Khuôn mặt tròn, đôi mắt như mùa thu, khiến cho người ta sinh ra cảm giác thương xót muốn bảo vệ, hết lần này tới lần khác trong ánh mắt mang theo ngạo khí xa cách, có vẻ đa tình mà bạc tình.

Đúng là một cái nhìn xinh đẹp tuyệt vời.

Cậu ta huých khuỷu tay của mình vào người bên cạnh, nhếch khóe miệng: "Người anh em, chúng ta cùng lớp."

Chỉ trong vài giây nam sinh nhỏ tuổi hiểu được ám chỉ này về người khác giới , mấy người bên cạnh cũng vui vẻ lên tiếng.

Bùi Tang Du mặt không chút thay đổi xoay người bước lên bậc thang.

Cậu bạn đầu đinh nhanh tay nhanh mắt, giơ tay chống lên lan can bên cạnh ngăn cản cô: "Aiya, để tôi phát huy tinh thần đoàn kết tình bạn thân thiết, tôi đưa cậu qua đó."

Nếu là bạn cùng lớp, Bùi Tang Du rất nhẹ nhàng gật đầu: "Phiền phức rồi."

Cô cách cậu ta không quá gần, vẫn duy trì khoảng cách một mét đi theo phía sau đám người kia, thuận lợi tìm được lớp học.

Trong lớp có người đang hỏi cô là ai, cậu ta cầm bịch sữa trên tay giải thích với các bạn học, biểu cảm có chút khoe khoang, giống như rất quen thuộc, hận không thể lưu động đi lên nửa giờ, mới chậm rãi đi qua hành lang đầu tiên.

Khi sắp đi đến phía sau cùng, quay đầu thấy cô vẫn đứng ở cửa.

"Tên cậu là gì?" Giọng nói vô tư.

"Tống... Bùi Tang Du, Tang Du không phải Tang Du trong quá cố."

Vẫn là không quen, thiếu chút nữa đã nói sai.

Cậu ta đi tới phía sau lớp học, nhấn vào bảng tên trên chiếc ghế ở hàng cuối cùng: "Tối hôm qua tự học cũng không nghe nói có học sinh mới chuyển trường tới, hôm nay đã dán bảng tên, làm việc rất nhanh. Tôi tìm thấy rồi, chỗ ngồi của cậu là ở đây."

"Cám ơn." Bùi Tang Du lắng nghe lộ ra nụ cười yếu ớt.

Cậu ta chống tay lên mép bàn của cô, không có ý tốt nói: "Bạn học Bùi Tang Du, tôi đưa cậu đến lớp, kiên nhẫn giúp cậu tìm chỗ ngồi, chỉ có hai chữ này có phải không chân thành không?"

Bùi Tang Du nghiêng đầu, trầm tư hai giây: "Chân thành cảm ơn? Bốn chữ."

Người sáng suốt đều nhìn ra được manh mối, không có gì đáng để cười nhạo hơn là trêu chọc em gái.

Một nhóm người nhìn thấy náo nhiệt, cười đến ngửa ra sau.

Cậu ta nở nụ cười, nói thẳng: "Như vậy, muốn cảm ơn tôi cũng đơn giản, tôi cho cậu một vài lựa chọn. Hoặc là cho tôi địa chỉ nhà cậu, hoặc đi chơi với tôi vào hai ngày cuối tuần, hoặc cậu làm bạn gái của tôi, cậu chọn một cái đi."

Cậu ta quá mức thẳng thắn, các bạn cùng lớp bắt đầu kéo dài giọng nói có chút ồn ào.

Bùi Tang Du cảm thấy phương châm tám chữ sắp không đè nén được nữa.

Cô cúi mắt đặt túi xách đặt trên ghế, lịch sự, nhẹ nhàng lên tiếng: "Xin lỗi, tôi không có nhà, không có thời gian, cũng không muốn yêu đương."

Cô từ chối thẳng thắn, mọi người xung quanh đang xem kịch ồn ào càng lớn hơn.

Cậu bạn đầu đinh sượng mặt, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ không nhịn được.

Mặt cậu ta cứng ngắt tái xanh, ném mạnh nửa bịch sữa còn lại lên bàn cô, nhụt chí nổi giận.

Bịch sữa mềm nhũn không thể chứa được chất lỏng tràn ra bốn phía, bốn phương tám hướng theo mặt bàn chảy ra, vài giọt văng tung tóe rơi trên cặp của cô, trong nháy mắt trở thành một mớ hỗn độn.

Những giọng nói vừa rồi đang liên tục nói chuyện lập tức im lặng.

Không khí ngưng trệ, tĩnh như kim rơi.

Bùi Tang Du ngước mắt lên nhìn cậu ta, trong ánh mắt bình tĩnh đè nén lửa giận.

Cậu ta nhìn cô chằm chằm, kéo ghế ở lối đi bên cạnh ngồi xuống, đôi chân lười biếng giẫm lên mép ghế, cổ họng đè nặng, cậu ta quái gỡ bắt chước cô nói chuyện.

"Xin lỗi, tôi không ăn sáng, không có khí lực, tay có chút trơn trượt."

Hoàn toàn không có ý định giải quyết tàn cuộc.

Thoáng chốc, bầu không khí tại hiện trường trong nháy mắt giảm xuống mức đóng băng.

Bùi Tang Du nhìn đống hỗn độn kia, đột nhiên không đầu không đuôi hỏi một câu: "Cậu tên gì?"

Cậu ta "A" một tiếng, cỗ khí vừa rồi đi qua, không hiểu sao lại chột dạ.

Đầu ngón tay gõ lên bảng tên ở góc trên bên phải mặt bàn, thuận miệng bắt lấy một cái tên lừa gạt cô: "Chu Cẩn Xuyên."

Bùi Tang Du ừ một tiếng, nghiêng người cầm lấy quyển sổ tay có dòng chữ "Chu Cẩn Xuyên" trên bàn bên cạnh.

Chữ rất đẹp, tự nhiên mạnh mẽ, nhưng người không được lắm, cô đánh giá trong lòng.

"Bạn cùng lớp, đó không phải là…" Người bên cạnh còn chưa nói xong, Bùi Tang Du đã mở trang giấy trắng ở giữa ra, trực tiếp đặt lên bàn, nắm lấy gáy sách, nhanh chóng lau sạch sẽ sữa trên bàn đang chảy ra.

Mặt bàn sạch sẽ, sổ ghi chép bẩn đến mức nát bét.

Bạn học đang xem náo nhiệt đồng loạt hít sâu một hơi.

Nhìn thấy một nữ sinh ôn nhu, tính tình nóng bỏng như vậy.

Mất vài giây cô mới nghẹn ra một câu thô tục.

"Thật ghê tởm, tôi đoán cậu cũng không muốn, buổi chiều trả lại cậu cái mới." Bùi Tang Du vẫn duy trì giọng nói mềm mại, khéo léo lễ độ, khiến người ta không tìm ra tật xấu phản kích.

Cô kẹp bịch sữa vào một trang giấy ướt và ném nó về phía cửa sau.

Quyển sổ tay bay ra ngoài với quỹ đạo parabol, một giây trước khi rơi vào thùng rác, bị một bàn tay thon dài nhạy cảm chặn lại, dễ dàng giữ lại.

Người đó cong ngón trỏ gõ lên gáy sách, nắm chặt bìa ngoài để bịch sữa rơi xuống, rất nhẹ chậc một tiếng.

Ánh mắt của Bùi Tang Du di chuyển lên.

Nhìn thấy khuôn mặt quen mắt kia, hơi giật mình.

Khí thế này kéo đến hai năm tám vạn, là người vừa muốn bỏ tiền ra xem cô biến sắc.

Ánh mắt hai người cách một khoảng không đυ.ng phải.

Bốn phía yên tĩnh, không ai lên tiếng.

Trong không khí hình như có tiếng nổ bùm bùm, so với vừa rồi mùi thuốc súng gấp mười lần.

Lại gặp mặt, Bùi Tang Du kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhướng mày.

Người này thật thích xem phim, đi đâu cũng nhìn thấy.

Nhìn thấy người tới, cậu bạn đầu đinh cổ họng hạ xuống, gượng gừ kêu lên: "Anh Cẩn."

"Bạn học Bùi, đó mới là Chu Cẩn Xuyên, cậu ném quyển sổ kia là của cậu ấy." Nữ sinh vừa mới nhắc nhở cô, chỉ vào gương mặt không chút thay đổi ở cửa, cẩn thận lên tiếng.

Sự kiêu ngạo của Bùi Tang Du còn chưa kịp thu lại, sợi dây trong lòng bị đứt ra.

Lần này thật sự là ngộ thương.

Nhưng kɧıêυ ҡɧí©ɧ hai lần liên tiếp như vậy, lương tử kết càng lớn hơn.

Tiếng chuông tự học buổi sáng gay gắt thúc giục hết lần này đến lần khác, nhưng không ai nhúc nhích.

Người trong phòng học liên tục trầm mặc, hoặc đứng hoặc ngồi, tầm mắt đều đồng loạt nhìn về phía cửa sau.

Bọn họ đang chờ đợi một phản ứng.

Chu Cẩn Xuyên nhìn ánh mắt của Bùi Tang Du, tựa tiếu phi tiếu.

Sổ ghi chép bị anh ném trở tay, trên không trung theo quỹ tích parabol bay trở về, nhìn giống như tùy ý, nhưng có điểm rơi rõ ràng.

Bìa vỏ cứng hung hăng lướt qua da đầu của cậu bạn đầu đinh, đổi lấy một tiếng kêu rên bi thảm "a"

Ngay sau đó, lạch cạch một tiếng giòn vang.

Một lần nữa rơi trở lại bàn học có dán tên Chu Cẩn Xuyên.